12

1 Trong buổi còn thơ ấu hãy tưởng nhớ Đấng Tạo Hóa ngươi, trước khi những ngày gian nan chưa đến, trước khi những năm tới mà ngươi nói rằng: Ta không lấy làm vui lòng; 2 trước khi ánh sáng mặt trời, mặt trăng, và các ngôi sao chưa tối tăm, và mây chưa lại tuôn đến sau cơn mưa; 3 trong ngày ấy kẻ giữ nhà run rẩy, những người mạnh sức cong khom, kẻ xay cối ngừng lại bởi vì số ít, những kẻ trông xem qua cửa sổ đã làng mắt, 4 hai cánh cửa bên đường đóng lại, và tiếng xay mỏn lần; lúc ấy người ta nghe tiếng chim kêu bèn chờ dậy, và tiếng con gái hát đều hạ hơi; 5 lại người ta sợ sệt mà lên cao, và hãi hùng lúc đi đường; lúc ấy cây hạnh trổ bông, cào cào trở nên nặng, và sự ước ao chẳng còn nữa; vì bấy giờ người đi đến nơi ở đời đời của mình, còn những kẻ tang chế đều đi vòng quanh các đường phố: 6 Lại hãy tưởng nhớ Đấng Tạo Hóa trước khi dây bạc đứt, và chén vàng bể, trước khi vò vỡ ra bên suối, và bánh xe gãy ra trên giếng; 7 và bụi tro trở vào đất y như nguyên cũ, và thần linh trở về nơi Đức Chúa Trời, là Đấng đã ban nó.
8 Kẻ truyền đạo nói: Hư không của sự hư không; mọi sự đều hư không.
9 Vả lại, bởi vì kẻ truyền đạo là người khôn ngoan, nên cũng cứ dạy sự tri thức cho dân sự; người đã cân nhắc, tra soát, và sắp đặt thứ tự nhiều câu châm ngôn. 10 Kẻ truyền đạo có chuyên lo tìm kiếm những câu luận tốt đẹp; và các lời đã viết ra đều là chánh trực và chân thật. 11 Lời của người khôn ngoan giống như đót; sắp chọn các câu châm ngôn khác nào đinh đóng chặt: Nó do một đấng chăn chiên mà truyền ra.
12 Lại, hỡi con, hãy chịu dạy: Người ta chép nhiều sách chẳng cùng; còn học quá thật làm mệt nhọc cho xác thịt.
13 Chúng ta hãy nghe lời kết của lý thuyết nầy: Khá kính sợ Đức Chúa Trời và giữ các điều răn Ngài; ấy là trọn phận sự của ngươi. 14 Vì Đức Chúa Trời sẽ đem đoán xét các công việc, đến nỗi việc kín nhiệm hơn hết, hoặc thiện hoặc ác cũng vậy.
  

12

  1Remember your Creator
   in the days of your youth,
  before the days of trouble come
   and the years approach when you will say,
   “I find no pleasure in them”—
  2before the sun and the light
   and the moon and the stars grow dark,
   and the clouds return after the rain;
  3when the keepers of the house tremble,
   and the strong men stoop,
  when the grinders cease because they are few,
   and those looking through the windows grow dim;
  4when the doors to the street are closed
   and the sound of grinding fades;
  when people rise up at the sound of birds,
   but all their songs grow faint;
  5when people are afraid of heights
   and of dangers in the streets;
  when the almond tree blossoms
   and the grasshopper drags itself along
   and desire no longer is stirred.
  Then people go to their eternal home
   and mourners go about the streets.

  6Remember him—before the silver cord is severed,
   and the golden bowl is broken;
  before the pitcher is shattered at the spring,
   and the wheel broken at the well,
  7and the dust returns to the ground it came from,
   and the spirit returns to God who gave it.

  8“Meaningless! Meaningless!” says the Teacher.
   “Everything is meaningless!”

The Conclusion of the Matter

9Not only was the Teacher wise, but he also imparted knowledge to the people. He pondered and searched out and set in order many proverbs. 10The Teacher searched to find just the right words, and what he wrote was upright and true.
11The words of the wise are like goads, their collected sayings like firmly embedded nails—given by one shepherd. 12Be warned, my son, of anything in addition to them.
 Of making many books there is no end, and much study wearies the body.
  13Now all has been heard;
   here is the conclusion of the matter:
  Fear God and keep his commandments,
   for this is the duty of all mankind.
  14For God will bring every deed into judgment,
   including every hidden thing,
   whether it is good or evil.