1

Thế sự đều hư không

1 Lời của người truyền đạo, con trai của Đa-vít, vua tại Giê-ru-sa-lem.
2 Người truyền đạo nói: Hư không của sự hư không, hư không của sự hư không, thảy đều hư không.
3 Các việc lao khổ loài người làm ra dưới mặt trời, thì được ích lợi chi? 4 Đời nầy qua, đời khác đến; nhưng đất cứ còn luôn luôn. 5 Mặt trời mọc, mặt trời lặn, nó lật đật trở về nơi nó mọc. 6 Gió thổi về hướng nam, kế xây qua hướng bắc; nó xây đi vần lại không ngừng, rồi trở về vòng cũ nó. 7 Mọi sông đều đổ vào biển, song không hề làm đầy biển; nơi mà sông thường chảy vào, nó lại chảy về đó nữa. 8 Muôn vật thảy đều lao khổ, loài người không thế nói ra được; mắt không hề chán ngó, tai chẳng hề nhàm nghe.
9 Điều chi đã có, ấy là điều sẽ có; điều gì đã làm, ấy là điều sẽ làm nữa; chẳng có điều gì mới ở dưới mặt trời. 10 Nếu có một vật chi mà người ta nói rằng: Hãy xem, cái nầy mới, vật ấy thật đã có rồi trong các thời đời trước ta. 11 Người ta chẳng nhớ các đời trước, và các đời sau những người đến sau cũng sẽ chẳng nhớ đến nữa.

Sự hư không của khôn ngoan

12 Ta là người truyền đạo, đã làm vua Y-sơ-ra-ên tại Giê-ru-sa-lem. 13 Ta chuyên lòng lấy sự khôn ngoan mà tra khảo mọi việc làm ra dưới trời; ấy là một việc lao khổ mà Đức Chúa Trời đã giao cho loài người để lo làm.
14 Ta đã xem thấy mọi việc làm ra dưới mặt trời; kìa, thảy đều hư không, theo luồng gió thổi.
15 Vật chi đã cong vẹo không thể ngay lại được, và vật gì thiếu không thể đếm được.
16 Ta nói trong lòng rằng: Nầy, ta đã được sự khôn ngoan lớn hơn hết thảy những người ở trước ta tại Giê-ru-sa-lem; thật lòng ta đã thấy nhiều sự khôn ngoan và tri thức. 17 Ta cũng chuyên lòng học biết sự khôn ngoan, và biết sự ngu dại điên cuồng; ta nhìn biết điều đó cũng là theo luồng gió thổi. 18 Vì nếu sự khôn ngoan nhiều, sự phiền não cũng nhiều; ai thêm sự tri thức ắt thêm sự đau đớn.

1

Abih Bang Tơlơi Jing Đôč Đač

1Anai jing khul boh hiăp nai pơtô prŏng, jing ană đah rơkơi Dawid, pơtao amăng plei prŏng Yerusalaim:
  2Nai pơtô laĭ tui anai, “Đôč đač! Đôč đač!”
   “Đôč đač biă mă yơh!
   Abih bang tơlơi le̱ng kơ jing đôč đač soh sel.”
  3Hơget tơlơi mơnuih dưi hơmâo mơ̆ng abih bang bruă ñu
   jing ƀơi bruă anŭn yơh ñu jik jăh gah yŭ yang hrơi anai lĕ?
  4Hơdôm rơnŭk anŭn rơgao hĭ laih anŭn hơdôm rơnŭk pơkŏn rai,
   samơ̆ lŏn tơnah ăt dŏ dơnơ̆ng hlŏng lar.
  5Yang hrơi ƀlĕ laih anŭn yang hrơi lê̆,
   laih anŭn ječ ameč wơ̆t glaĭ pơ anih ñu ƀlĕ rai.
  6Angĭn thut nao pơ gah thu̱ng
   laih anŭn wơ̆t nao pơ gah dư̱r;
  ñu wir dar nanao,
   jing tơlơi ñu wơ̆t glaĭ pơ anih dar hơđăp ñu yơh.
  7Abih bang hơnŏh hăng krong ia rô nao pơ rơsĭ,
   samơ̆ rơsĭ ƀu či bă hĭ ôh.
  Truh pơ anih khul hơnŏh hăng krong ia tơbiă rai,
   pơ anih anŭn yơh hơnŏh hăng krong anŭn wơ̆t glaĭ dơ̆ng.
  8Abih bang tơlơi mơnơ̆ng le̱ng kơ gleh tơnap,
   mơnuih mơnam ƀu thâo pơhiăp tơbiă djŏp ôh yuakơ gleh đơi.
  Mơta lăng ƀu hrăp ôh,
   tơngia kŏn bă lơi tơlơi ñu hơmư̆.
  9Hơget tơlơi hơmâo laih, či hơmâo glaĭ dơ̆ng tơlơi anŭn,
   hơget tơlơi hơmâo pơgiŏng hĭ laih, ăt či pơgiŏng glaĭ dơ̆ng;
   ƀu hơmâo tơlơi hơget phrâo ôh gah yŭ yang hrơi anai.
  10Hơmâo mơ̆ mơnuih mơnam dưi laĭ tui anai,
   “Lăng bĕ! Anai yơh jing tơlơi phrâo”?
  Sĭt ƀu hơmâo ôh, tơlơi anŭn hơmâo laih pơ anai čơdơ̆ng mơ̆ng đưm đă adih;
   tơlơi anŭn hơmâo laih pơ anai hlâo kơ rơnŭk ta.
  11Ƀu hơmâo tơlơi djă̱ hơdơr kơ ƀing mơnuih mơnam đưm đă adih ôh,
   laih anŭn wơ̆t hăng ƀing hlơi pô aka ƀu hơmâo ôh,
   ƀing tơdơi kơ ƀing gơñu ăt kŏn či djă̱ hơdơr lơi kơ ƀing gơñu.

Tơlơi Rơgơi Jing Đôč Đač

12Kâo yơh jing nai pơtô prŏng, pơtao kơ ƀing Israel amăng plei Yerusalaim. 13Kâo jao kâo pô kiăng kơ hrăm laih anŭn hơduah kơsem abih bang tơlơi hơmâo truh hĭ laih gah yŭ adai anai. Anŭn jing tơlơi kơtraŏ biă mă yơh Ơi Adai hơmâo pioh laih ƀơi mơnuih mơnam! 14Kâo hơmâo ƀuh laih abih bang tơlơi hơmâo pơgiŏng hĭ laih amăng lŏn tơnah anai; abih bang gơñu jing đôč đač kar hăng đuaĭ tui glung angĭn thut yơh.
  15Hơget tơlơi wĕ wŏ laih, ƀu dưi pơtơpă hĭ dơ̆ng tah;
   hơget gơnam kơƀah hĭ ƀu hơmâo ôh, sĭt ƀu dưi yap ôh.
16Kâo pô pơmĭn tui anai, “Kâo hơmâo prŏng laih, laih anŭn prŏng tui amăng tơlơi rơgơi hloh kơ hlơi pô git gai wai lăng laih plei Yerusalaim hlâo kơ rơnŭk kâo; kâo hơmâo mưn tŭ laih lu tơlơi rơgơi laih anŭn tơlơi thâo pơmĭn.” 17Giŏng anŭn, kâo gir kâo pô kiăng kơ thâo hluh tơlơi rơgơi, wơ̆t hăng tơlơi hưt dư laih anŭn tơlơi kơmlư; samơ̆ kâo ăt hrăm mă laih tơlơi anŭn dơ̆ng mơ̆n, jing kar hăng tơlơi đuaĭ tui glung angĭn thut yơh.
  18Yuakơ hơmâo lu tơlơi rơgơi, tơlơi rơngot hơning ăt lu mơ̆n;
   jai hơmâo lu tơlơi thâo pơmĭn, jai hơmâo lu tơlơi kơŭ kơuăn yơh.