4

Đời đầy dẫy nỗi đau đớn và sai lầm

1 Ta xây lại, xem xét mọi sự hà hiếp làm ra ở dưới mặt trời; kìa, nước mắt của kẻ bị hà hiếp, song không ai an ủi họ! Kẻ hà hiếp có quyền phép, song không ai an ủi cho kẻ bị hà hiếp! 2 Vậy, ta khen những kẻ chết đã lâu rồi là sướng hơn kẻ còn sống; 3 còn kẻ chưa được sanh ra, chưa thấy những gian ác làm ra dưới mặt trời, ta cho là có phước hơn hai đằng kia.
4 Ta cũng thấy mọi công lao và mọi nghề khéo là điều gây cho người nầy kẻ khác ganh ghét nhau. Điều đó cũng là sự hư không, theo luồng gió thổi.
5 Kẻ ngu muội khoanh tay, ăn lấy thịt mình.
6 Thà đầy một lòng bàn tay mà bình an, hơn là đầy cả hai mà bị lao khổ, theo luồng gió thổi.
7 Ta bèn xây lại xem thấy sự hư không ở dưới mặt trời: 8 Nầy một người cô độc, chẳng có ai hoặc con trai hay là anh em; dầu vậy, lao khổ nó không thôi, mắt nó không hề chán của cải; nó không hề nghĩ rằng: Vậy ta lao khổ, ta bắt linh hồn nhịn các phước là vì ai? Điều đó cũng là hư không, thật là công việc cực nhọc.
9 Hai người hơn một, vì họ sẽ được công giá tốt về công việc mình. 10 Nếu người nầy sa ngã, thì người kia sẽ đỡ bạn mình lên; nhưng khốn thay cho kẻ ở một mình mà sa ngã, không có ai đỡ mình lên! 11 Cũng vậy, nếu hai người ngủ chung thì ấm; còn một mình thì làm sao ấm được? 12 Lại nếu kẻ ở một mình bị người khác thắng, thì hai người có thế chống cự nó; một sợi dây bện ba lấy làm khó đứt.
13 Một kẻ trẻ tuổi nghèo mà khôn, hơn một ông vua già cả mà dại, chẳng còn biết nghe lời khuyên can. 14 Vì kẻ trẻ ra khỏi ngục khám đặng làm vua, dầu sanh ra nghèo trong nước mình. 15 Ta thấy mọi người sống đi đi lại lại dưới mặt trời, đều theo kẻ trẻ ấy, là người kế vị cho vua kia. 16 Dân phục dưới quyền người thật đông vô số; dầu vậy, những kẻ đến sau sẽ chẳng vui thích về người. Điều đó cũng là sự hư không, theo luồng gió thổi.

4

1Then I returned and considered all the oppression that is done under the sun:
  And look! The tears of the oppressed,
   But they have no comforter—
   On the side of their oppressors there is power,
   But they have no comforter.
   2Therefore I praised the dead who were already dead,
   More than the living who are still alive.
   3Yet, better than both is he who has never existed,
   Who has not seen the evil work that is done under the sun.

The Vanity of Selfish Toil

4Again, I saw that for all toil and every skillful work a man is envied by his neighbor. This also is vanity and grasping for the wind.
  5The fool folds his hands
   And consumes his own flesh.
   6Better a handful with quietness
   Than both hands full, together with toil and grasping for the wind.
7Then I returned, and I saw vanity under the sun:
  8There is one alone, without companion:
   He has neither son nor brother.
   Yet there is no end to all his labors,
   Nor is his eye satisfied with riches.
   Buthe never asks,
   “For whom do I toil and deprive myself of good?”
   This also is vanity and a grave misfortune.

The Value of a Friend

  9Two are better than one,
   Because they have a good reward for their labor.
   10For if they fall, one will lift up his companion.
   But woe to him who is alone when he falls,
   For he has no one to help him up.
   11Again, if two lie down together, they will keep warm;
   But how can one be warm alone?
   12Though one may be overpowered by another, two can withstand him.
   And a threefold cord is not quickly broken.

Popularity Passes Away

  13Better a poor and wise youth
   Than an old and foolish king who will be admonished no more.
   14For he comes out of prison to be king,
   Although he was born poor in his kingdom.
   15I saw all the living who walk under the sun;
   They were with the second youth who stands in his place.
   16There was no end of all the people over whom he was made king;
   Yet those who come afterward will not rejoice in him.
   Surely this also is vanity and grasping for the wind.