1 Vả, Đức Giê-hô-va có phán cùng Môi-se rằng: Ta sẽ giáng cho Pha-ra-ôn và xứ Ê-díp-tô một tai vạ nữa; đoạn, người sẽ tha các ngươi đi khỏi đây. Khi người định tha đi, thì sẽ đuổi các ngươi ra khỏi đây. 2 Vậy, hãy nói cùng dân sự và dặn rằng mỗi người bất luận nam hay nữ phải xin kẻ lân cận mình những đồ bằng bạc và bằng vàng. 3 Đức Giê-hô-va làm cho dân sự được ơn trước mặt người Ê-díp-tô; Môi-se cũng là một người rất tôn trọng trong xứ Ê-díp-tô, trước mắt quần thần của Pha-ra-ôn và trước mắt dân ấy.
Tai vạ thứ mười và cuối cùng báo cho Pha-ra-ôn
4 Môi-se nói: Đức Giê-hô-va có phán như vầy: Chừng giữa đêm ta sẽ ra tuần hành xứ Ê-díp-tô. 5 Hết thảy con trưởng nam trong xứ Ê-díp-tô sẽ chết, từ thái tử của Pha-ra-ôn ngồi trên ngai mình, cho đến con cả của người đòi ở sau cối, và luôn mọi con đầu lòng của súc vật nữa. 6 Trong cả xứ Ê-díp-tô sẽ có tiếng kêu la inh ỏi, cho đến đỗi chưa hề có, và cũng sẽ chẳng bao giờ có giống như vậy nữa. 7 Nhưng, trong cả dân Y-sơ-ra-ên dầu đến một con chó cũng sẽ chẳng sủa hoặc người, hoặc vật; hầu cho các ngươi biết rằng Đức Giê-hô-va phân biệt dân Y-sơ-ra-ên cùng người Ê-díp-tô là dường nào. 8 Nầy, quần thần của bệ hạ sẽ xuống cùng tôi, sấp mình trước mặt tôi mà rằng: Ngươi và cả dân sự theo ngươi hãy đi đi! Đoạn, tôi sẽ đi ra. Môi-se bèn lui ra khỏi Pha-ra-ôn lấy làm giận lắm. 9 Vả, Đức Giê-hô-va có phán cùng Môi-se rằng: Pha-ra-ôn chẳng khứng nghe ngươi đâu, hầu cho các dấu lạ ta thêm lên trong xứ Ê-díp-tô. 10 Môi-se và A-rôn bèn làm các dấu lạ trước mặt Pha-ra-ôn; nhưng Đức Giê-hô-va làm cho Pha-ra-ôn cứng lòng, nên người chẳng tha dân Y-sơ-ra-ên đi khỏi xứ mình.
11
Báo trước tai vạ thứ mười
1Chúa Hằng Hữu bảo Mai-sen: "Ta sẽ giáng một tai họa cuối cùng trên Pha-ra-ôn và trên đất nước Ai-cập, rồi Pha-ra-ôn sẽ cho dân Y-sơ-ra-ên ra đi; thực ra, không phải cho ra đi, mà sẽ đuổi đi gấp. 2Con dặn bảo dân chúng, cả nam lẫn nữ, đều nhớ xin những người láng giềng Ai-cập các vật phẩm và nữ trang bằng vàng và bằng bạc." 3Chúa Hằng Hữu làm cho người Ai-cập có cảm tình với người Y-sơ-ra-ên; còn Mai-sen được quốc dân và quần thần Ai-cập coi là một vĩ nhân. 4Mai-sen nói: "Xin quý vị lắng tai nghe lời Chúa Hằng Hữu: 'Vào quãng giữa đêm nay, Ta sẽ tuần hành Ai-cập. 5Tất cả con trưởng nam của người Ai-cập sẽ chết, từ thái tử cho đến con của người nô lệ hèn hạ nhất; thậm chí con đầu lòng của súc vật họ cũng chết hết.' 6Tiếng khóc thương ai oán sẽ vang khắp Ai-cập. Từ xưa, việc này chưa xảy ra bao giờ, trong tương lai cũng chẳng xảy ra nữa. 7Nhưng người Y-sơ-ra-ên và thú vật của họ đều bình an vô sự, dù chó cũng chẳng lên tiếng sủa để quý vị thấy rõ rằng Chúa Hằng Hữu phân biệt họ với người Ai-cập." 8Mai-sen tiếp: "Quần thần của bệ hạ sẽ chạy đến, quỳ lạy van xin tôi: "Xin các ông đi cho! Đến lúc ấy, tôi mới đi!" Nói xong, Mai-sen đùng đùng bước ra khỏi cung điện Pha-ra-ôn, trong cơn nóng giận. 9Trước đấy, Chúa Hằng Hữu có bảo Mai-sen: "Pha-ra-ôn sẽ không chịu nghe lời con, chính vì thế mà Ta có dịp làm thêm nhiều phép lạ trong xứ Ai-cập." 10Cho nên, dù Mai-sen và A-rôn đã làm nhiều phép lạ ngay trước mắt Pha-ra-ôn, vua vẫn ngoan cố không để cho dân Y-sơ-ra-ên ra đi, vì thế Chúa Hằng Hữu càng khiến cho lòng vua chai lì.