Môi-se và A-rôn xin Pha-ra-ôn phóng mọi dân Y-sơ-ra-ên
1 Kế sau, Môi-se và A-rôn đến tâu cùng Pha-ra-ôn rằng: Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên có phán như vầy: Hãy cho dân ta đi, đặng nó giữ một lễ cho ta tại đồng vắng. 2 Nhưng Pha-ra-ôn đáp rằng: Giê-hô-va là ai mà trẫm phải vâng lời người, để cho dân Y-sơ-ra-ên đi? Trẫm chẳng biết Giê-hô-va nào hết; cũng chẳng cho dân Y-sơ-ra-ên đi nữa. 3 Môi-se và A-rôn tâu rằng: Đức Chúa Trời của dân Hê-bơ-rơ đã đến cùng chúng tôi; xin hãy cho phép chúng tôi đi vào nơi đồng vắng, cách chừng ba ngày đường, đặng dâng tế lễ cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng tôi, kẻo Ngài khiến bịnh dịch hay việc gươm dao hành chúng tôi chăng. 4 Vua xứ Ê-díp-tô phán rằng: Hỡi Môi-se và A-rôn, sao các ngươi xui cho dân chúng bỏ công việc như vậy? Hãy đi làm công việc mình đi! 5 Pha-ra-ôn lại phán rằng: Kìa, dân sự trong xứ bây giờ đông đúc quá, hai ngươi làm cho chúng nó phải nghỉ việc ư!
Pha-ra-ôn thêm khổ dịch cho dân sự
6 Trong ngày đó, Pha-ra-ôn truyền lịnh cho các đốc dịch và phái viên rằng: 7 Các ngươi đừng phát rơm cho dân sự làm gạch như lúc trước nữa; chúng nó phải tự đi kiếm góp lấy. 8 Nhưng các ngươi hãy hạn số gạch y như cũ, chớ trừ bớt chi cả; vì họ biếng nhác, lấy cớ mà đồng kêu lên rằng: Hè! đi dâng tế lễ cho Đức Chúa Trời chúng ta! 9 Hãy gán công việc nặng cho chúng nó, hầu cho chúng nó mắc công việc, chẳng xiêu về lời giả dối nữa. 10 Các đốc dịch và phái viên bèn ra, nói cùng dân chúng rằng: Pha-ra-ôn có phán như vầy: Ta chẳng cho các ngươi rơm nữa. 11 Hãy tự đi kiếm lấy rơm ở đâu thì đi; song chẳng trừ bớt công việc các ngươi chút nào. 12 Bấy giờ, dân chúng bèn đi rải khắp xứ Ê-díp-tô, đặng góp gốc rạ thế cho rơm. 13 Các đốc dịch lại hối rằng: Hãy làm cho xong phần việc các ngươi, y số định, ngày nào cho rồi ngày nấy, cũng như khi có phát rơm. 14 Những phái viên trong vòng dân Y-sơ-ra-ên mà các đốc dịch của Pha-ra-ôn đã lập lên trên dân đó, bị đánh và quở rằng: Sao hôm qua và ngày nay, các ngươi chẳng làm xong phần định về việc mình làm gạch y như trước? 15 Các phái viên của dân Y-sơ-ra-ên bèn đến kêu cùng Pha-ra-ôn rằng: Sao bệ hạ đãi kẻ tôi tớ như vậy? 16 Người ta chẳng phát rơm cho, lại cứ biểu chúng tôi rằng: Hãy làm gạch đi! Nầy tôi tớ của bệ hạ đây bị đòn; lỗi tại dân của bệ hạ.⚓17 Nhưng vua đáp rằng: Các ngươi là đồ biếng nhác, đồ biếng nhác! Bởi cớ đó nên nói với nhau rằng: Hè! đi tế Đức Giê-hô-va! 18 Vậy bây giờ, cứ đi làm việc đi, người ta chẳng phát rơm cho đâu, nhưng các ngươi phải nộp gạch cho đủ số.
Lời phàn nàn của dân Y-sơ-ra-ên và Môi-se
19 Vậy, các phái viên của dân Y-sơ-ra-ên lấy làm bối rối, vì người ta có nói cùng mình rằng: Các ngươi chẳng được trừ số gạch đã định cho mình ngày nào rồi ngày nấy. 20 Khi lui ra khỏi Pha-ra-ôn thì họ gặp Môi-se và A-rôn đợi tại đó, 21 bèn nói rằng: Hai ngươi đã làm cho chúng tôi ra mùi hôi hám trước mặt Pha-ra-ôn và quần thần, mà trao thanh gươm vào tay họ đặng giết chúng tôi. Cầu xin Đức Giê-hô-va xem xét và xử đoán hai ngươi! 22 Môi-se bèn trở về cùng Đức Giê-hô-va mà thưa rằng: Lạy Chúa! sao Chúa đã làm hại cho dân sự nầy? Chúa sai tôi đến mà chi? 23 Từ khi tôi đi yết kiến Pha-ra-ôn đặng nhân danh Chúa mà nói, thì người lại ngược đãi dân nầy, và Chúa chẳng giải cứu dân của Chúa.
5
Biện pháp gắt gao của vua Ai-cập
1Sau đó, Mai-sen đi với A-rôn đến yết kiến Pha-ra-ôn, thưa rằng: "Chúa Hằng Hữu, Chúa của người Y-sơ-ra-ên có bảo chúng tôi thưa với vua: Để cho dân Ta đi vào sa mạc hành lễ phụng thờ Ta!" 2Pha-ra-ôn đáp: "Chúa Hằng Hữu là ai mà ra lệnh cho ta? Ta chẳng biết Chúa Hằng Hữu nào hết, cũng chẳng cho dân Y-sơ-ra-ên đi đâu cả." 3Mai-sen và A-rôn lại nói: "Thượng Đế của người Hy-bá có gặp chúng tôi thật. Nếu bệ hạ không để cho chúng tôi đi chừng ba ngày đường vào sa mạc dâng tế lễ cho Chúa Hằng Hữu, chúng tôi sẽ bị bệnh dịch hạch hoặc bị gươm đao tàn sát." 4,5Pha-ra-ôn gắt: "Hai anh định xúi cho dân bỏ bê công việc phải không? Thôi, trở về làm việc đi!" 6Ngay hôm ấy, Pha-ra-ôn ra lệnh cho các viên cai dịch và các cấp chỉ huy của họ: 7,8Đừng cấp rơm cho người Y-sơ-ra-ên như trước nữa nhưng bắt chúng phải tự kiếm lấy rơm để làm gạch; đồng thời cứ giữ đúng số lượng gạch sản xuất như cũ. Đừng để chúng rảnh tay sinh lười, kiếm cớ đòi đi dâng tế lễ cho Thượng Đế của chúng. 9Cứ bắt chúng làm việc càng nặng nề hơn để chẳng còn hơi sức đâu nghe theo lời xúi giục dối trá!" 10,11Vậy, các viên chỉ huy và cai dịch báo cho người Y-sơ-ra-ên: "Pha-ra-ôn sẽ không cho cấp rơm như trước nữa, mỗi người phải tự lo kiếm lấy. Nhưng lượng gạch sản xuất vẫn phải đủ số như cũ." 12Mọi người chia nhau đi ra khắp nơi đi kiếm rạ dùng thế cho rơm. 13,14Trong khi đó các viên cai dịch một mực đốc thúc: "Ngày nào cũng phải làm đủ số gạch ngày đó như trước, không thiếu một viên!" Họ lại đánh đập các người Y-sơ-ra-ên mà chính họ đã chỉ định làm trưởng nhóm (trông coi những người Y-sơ-ra-ên khác làm việc). Họ thét: "Chúng bây chẳng được việc gì hết. Cả hôm qua lẫn hôm nay đều không đủ số gạch!" 15Các trưởng nhóm người Y-sơ-ra-ên lên kêu với Pha-ra-ôn: "Sao bệ hạ cư xử ngặt nghèo với tôi tớ của bệ hạ quá. 16Chúng tôi không được cấp rơm, nhưng lại được lệnh phái sản xuất đủ số gạch như cũ. Chúng tôi bị đòn chỉ vì người của bệ hạ bất công, chứ chúng tôi có lỗi gì?" 17Vua thản nhiên đáp: "Chỉ vì lười biếng mà các anh đòi đi dâng lễ vật cho Thượng Đế chứ gì? 18Về làm việc đi! Chẳng ai cấp rơm cho đâu, nhưng gạch vẫn phải làm cho đủ số." 19Nghe xong những lời đó, các trưởng nhóm người Y-sơ-ra-ên mới ý thức được tình hình vô cùng đen tối của mình. 20,21Khi lui ra khỏi hoàng cung, họ gặp Mai-sen và A-rôn đang đứng đợi, liền nói: "Xin Thượng Đế xử đoán hai ông vì đã làm cho chúng tôi thành ra vật đáng tởm trước mặt Pha-ra-ôn và quần thần, và chính các ông đã trao giáo cho họ đâm chúng tôi." 22Mai-sen trở về cùng Chúa Hằng Hữu, thưa: "Chúa ơi! Sao Chúa đối xử tàn tệ với dân Ngài thế này. Tại sao Chúa sai con đến đây? 23Vì từ lúc con đến gặp Pha-ra-ôn nói điều Chúa bảo, vua càng tỏ ra tàn nhẫn với dân Ngài. Thế mà Chúa vẫn không giải cứu dân Chúa!"