5

Môi-se và A-rôn xin Pha-ra-ôn phóng mọi dân Y-sơ-ra-ên

1 Kế sau, Môi-se và A-rôn đến tâu cùng Pha-ra-ôn rằng: Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên có phán như vầy: Hãy cho dân ta đi, đặng nó giữ một lễ cho ta tại đồng vắng. 2 Nhưng Pha-ra-ôn đáp rằng: Giê-hô-va là ai mà trẫm phải vâng lời người, để cho dân Y-sơ-ra-ên đi? Trẫm chẳng biết Giê-hô-va nào hết; cũng chẳng cho dân Y-sơ-ra-ên đi nữa. 3 Môi-se và A-rôn tâu rằng: Đức Chúa Trời của dân Hê-bơ-rơ đã đến cùng chúng tôi; xin hãy cho phép chúng tôi đi vào nơi đồng vắng, cách chừng ba ngày đường, đặng dâng tế lễ cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng tôi, kẻo Ngài khiến bịnh dịch hay việc gươm dao hành chúng tôi chăng. 4 Vua xứ Ê-díp-tô phán rằng: Hỡi Môi-se và A-rôn, sao các ngươi xui cho dân chúng bỏ công việc như vậy? Hãy đi làm công việc mình đi! 5 Pha-ra-ôn lại phán rằng: Kìa, dân sự trong xứ bây giờ đông đúc quá, hai ngươi làm cho chúng nó phải nghỉ việc ư!

Pha-ra-ôn thêm khổ dịch cho dân sự

6 Trong ngày đó, Pha-ra-ôn truyền lịnh cho các đốc dịch và phái viên rằng: 7 Các ngươi đừng phát rơm cho dân sự làm gạch như lúc trước nữa; chúng nó phải tự đi kiếm góp lấy. 8 Nhưng các ngươi hãy hạn số gạch y như cũ, chớ trừ bớt chi cả; vì họ biếng nhác, lấy cớ mà đồng kêu lên rằng: Hè! đi dâng tế lễ cho Đức Chúa Trời chúng ta! 9 Hãy gán công việc nặng cho chúng nó, hầu cho chúng nó mắc công việc, chẳng xiêu về lời giả dối nữa.
10 Các đốc dịch và phái viên bèn ra, nói cùng dân chúng rằng: Pha-ra-ôn có phán như vầy: Ta chẳng cho các ngươi rơm nữa. 11 Hãy tự đi kiếm lấy rơm ở đâu thì đi; song chẳng trừ bớt công việc các ngươi chút nào. 12 Bấy giờ, dân chúng bèn đi rải khắp xứ Ê-díp-tô, đặng góp gốc rạ thế cho rơm. 13 Các đốc dịch lại hối rằng: Hãy làm cho xong phần việc các ngươi, y số định, ngày nào cho rồi ngày nấy, cũng như khi có phát rơm. 14 Những phái viên trong vòng dân Y-sơ-ra-ên mà các đốc dịch của Pha-ra-ôn đã lập lên trên dân đó, bị đánh và quở rằng: Sao hôm qua và ngày nay, các ngươi chẳng làm xong phần định về việc mình làm gạch y như trước?
15 Các phái viên của dân Y-sơ-ra-ên bèn đến kêu cùng Pha-ra-ôn rằng: Sao bệ hạ đãi kẻ tôi tớ như vậy? 16 Người ta chẳng phát rơm cho, lại cứ biểu chúng tôi rằng: Hãy làm gạch đi! Nầy tôi tớ của bệ hạ đây bị đòn; lỗi tại dân của bệ hạ. 17 Nhưng vua đáp rằng: Các ngươi là đồ biếng nhác, đồ biếng nhác! Bởi cớ đó nên nói với nhau rằng: Hè! đi tế Đức Giê-hô-va! 18 Vậy bây giờ, cứ đi làm việc đi, người ta chẳng phát rơm cho đâu, nhưng các ngươi phải nộp gạch cho đủ số.

Lời phàn nàn của dân Y-sơ-ra-ên và Môi-se

19 Vậy, các phái viên của dân Y-sơ-ra-ên lấy làm bối rối, vì người ta có nói cùng mình rằng: Các ngươi chẳng được trừ số gạch đã định cho mình ngày nào rồi ngày nấy. 20 Khi lui ra khỏi Pha-ra-ôn thì họ gặp Môi-se và A-rôn đợi tại đó, 21 bèn nói rằng: Hai ngươi đã làm cho chúng tôi ra mùi hôi hám trước mặt Pha-ra-ôn và quần thần, mà trao thanh gươm vào tay họ đặng giết chúng tôi. Cầu xin Đức Giê-hô-va xem xét và xử đoán hai ngươi! 22 Môi-se bèn trở về cùng Đức Giê-hô-va mà thưa rằng: Lạy Chúa! sao Chúa đã làm hại cho dân sự nầy? Chúa sai tôi đến mà chi? 23 Từ khi tôi đi yết kiến Pha-ra-ôn đặng nhân danh Chúa mà nói, thì người lại ngược đãi dân nầy, và Chúa chẳng giải cứu dân của Chúa.

5

摩西和亚伦见埃及法老

1后来,摩西亚伦去对法老说:“耶和华-以色列的上帝这样说:‘放我的百姓走,好让他们在旷野向我守节。’” 2法老说:“耶和华是谁,要我听他的话,让以色列人去?我不认识耶和华,也不放以色列人走!” 3他们说:“希伯来人的上帝已向我们显现了。求你让我们往旷野去,走三天的路程,向耶和华我们的上帝献祭,免得他用瘟疫、刀剑攻击我们。” 4埃及王对他们说:“摩西亚伦!你们为什么叫百姓不做工呢?去,服你们的劳役吧!” 5他又说:“看哪,这地的以色列人如今这么多,你们竟然叫他们歇下劳役!”
6当天,法老吩咐监工和工头说: 7“你们不可照以前一样提供草给百姓做砖,要叫他们自己去捡草。 8他们平时做砖的数目,你们仍旧向他们要,一点不可减少,因为他们是懒惰的,所以才呼求说:‘让我们去向我们的上帝献祭。’ 9你们要把更重的工作加在这些人身上,使他们在其中劳碌,不去理会谎言。”
10监工和工头出来对百姓说:“法老这样说:‘我不给你们草, 11你们自己在哪里能找到草,就往哪里去找吧!但你们的工作一点也不可减少。’” 12于是,百姓分散在埃及全地,捡碎秸当草用。 13监工催逼他们,说:“你们每天要做完一天的工,与先前有草一样。” 14法老的监工击打他们所派的以色列工头,说:“为什么昨天和今天你们没有按照以前做砖的数目,完成你们的工作呢?”
15以色列人的工头来哀求法老说:“为什么这样待你的仆人呢? 16监工不把草给仆人,并且对我们说:‘做砖吧!’看哪,你仆人挨了打,其实是你百姓的错。” 17法老却说:“懒惰,你们真是懒惰!所以你们说:‘让我们去向耶和华献祭吧。’ 18现在,去做工吧!草是不会给你们,砖却要如数交纳。” 19以色列人的工头听见“你们每天做砖的工作一点也不可减少”,就知道惹上祸了。 20他们离开法老出来,正遇见摩西亚伦站在那里等候他们, 21就向他们说:“愿耶和华鉴察你们,施行判断,因为你们使我们在法老和他臣仆面前有了臭名,把刀递在他们手中来杀我们。” 22摩西回到耶和华那里,说:“主啊,你为什么苦待这百姓呢?为什么差派我呢? 23自从我到法老那里,奉你的名说话,他就苦待这百姓,你却一点也没有拯救你的百姓。”