20

約拿單幫助大衛

1大衛拉瑪拿約逃跑,來到約拿單面前,對他說:「我做了甚麼,有甚麼罪孽,在你父親面前犯了甚麼罪,他竟要尋索我的性命呢?」 2約拿單對他說:「絕無此事!你必不至於死。看哪,我父做事,無論大小,沒有不告訴我的。我父親為甚麼要隱瞞我這件事呢?不會這樣的!」 3大衛又起誓說:「你父親確實知道我在你眼前蒙恩。所以他說,『這事不要讓約拿單知道,免得他愁煩。』我指着永生的耶和華起誓,又指着你的性命起誓,我離死只差一步而已。」 4約拿單大衛說:「你心裏所求的,我必為你成就。」 5大衛約拿單說:「看哪,明日是初一,我必須與王同席用餐,求你讓我去藏在田野,直到第三日傍晚。 6你父親若見我不在席上,你就說:『大衛懇求我允許他趕回本城伯利恆去,因為他全家在那裏獻年祭。』 7你父親若說好,你的僕人就平安了;他若大怒,你就知道他決意行惡。 8求你施恩於僕人,因你在耶和華面前曾與僕人立約。我若有罪孽,你就親自殺死我,何必把我交給你父親呢?」 9約拿單說:「絕無此事!我若確實知道我父親決意害你,怎麼會不告訴你呢?」 10大衛約拿單說:「你父親若嚴厲回答你,誰來告訴我呢?」 11約拿單大衛說:「來,讓我們到田野去。」二人就往田野去了。
12約拿單大衛說:「願耶和華-以色列的上帝作證。明日約在這時候,或第三日,我一探出我父親的心意,看哪,若對大衛是好意,我怎麼會不派人來告訴你呢? 13我父親若有意害你,而我不告訴你,送你平安地離開,願耶和華重重懲罰約拿單。願耶和華與你同在,如同從前與我父親同在一樣。 14你要照耶和華的慈愛恩待我,不但我活着的時候免我死亡, 15就是耶和華從地面逐一剪除大衛仇敵的時候,你也永不可向我家斷絕恩惠。」 16於是約拿單大衛家立約:「願耶和華從大衛仇敵的手來追討。」 17約拿單因愛大衛如同愛自己的性命,就叫他再起誓。
18約拿單對他說:「明日是初一,你的座位空着,人必察覺你不在。 19到第三日,就要走一段長路下去,去到你遇事那天所藏的地方,在以色磐石的旁邊等候。 20我會向磐石旁邊射三箭,如同射箭靶一樣。 21看哪,我會派僮僕,說:『去把箭找來。』我若對僮僕喊說:『看哪,箭在你的這邊,把箭拿來』,你就可以平安回來;我指着永生的耶和華起誓,你一定沒有事。 22我若對孩子說:『看哪,箭在你的前方』,你就要離開,因為是耶和華差你去的。 23至於你和我,我們所說的話,看哪,耶和華在你我中間作證,直到永遠。」
24大衛就去藏在田野。到了初一,王要坐席用餐。 25王照常坐在靠牆的位子上,約拿單在對面押尼珥坐在掃羅旁邊,大衛的座位卻是空的。
26這日掃羅沒有說甚麼,因為他說:「大衛或許有事,偶染不潔,還未得潔淨。」 27初二,大衛的座位還空着。掃羅對他兒子約拿單說:「耶西的兒子為何昨日、今日都沒有來用餐呢?」 28約拿單回答掃羅說:「大衛懇求我允許他回伯利恆去, 29說:『求你讓我去,因為我家在城裏有獻祭的事,我哥哥吩咐我去。如今我若在你眼前蒙恩,求你讓我去見我的兄弟。』所以大衛沒有來赴王的筵席。」
30掃羅約拿單怒氣大發,對他說:「你這頑梗悖逆之婦人所生的,我怎麼會不知道你選擇耶西的兒子,自取羞辱,也使你母親露體蒙羞呢? 31只要耶西的兒子還活在世上一天,你和你的國必保不住。現在你要派人去,把他帶到我這裏來,因為他是該死的。」 32約拿單回答父親掃羅說:「他為甚麼該死呢?他做了甚麼呢?」 33掃羅約拿單擲槍要刺他,約拿單就知道他父親決意要殺死大衛 34於是約拿單氣憤憤地從席上起來。他在初二這天沒有吃飯,因為他為大衛愁煩,又因為他父親羞辱了他。
35次日早晨,約拿單按着與大衛約定的時候到田野去,有一個小僮僕跟隨他。 36約拿單對僮僕說:「你跑去把我所射的箭找來。」僮僕跑去,約拿單就把箭射在僮僕的前方。 37僮僕到了約拿單落箭之地,約拿單呼叫僮僕說:「箭不是在你的前方嗎?」 38約拿單又呼叫僮僕說:「快去,不要站在那裏!」僮僕就撿起箭來,回到主人那裏。 39僮僕不知道這是甚麼意思,只有約拿單大衛知道這事。 40約拿單把他的弓箭交給僮僕,吩咐他說:「你拿到城裏去。」 41僮僕一去,大衛就從南邊出來,俯伏在地,拜了三拜。他們彼此親吻,一起哭泣,大衛哭得更悲哀。 42約拿單大衛說:「你平平安安地去吧!因為我們二人曾指着耶和華的名起誓說:『願耶和華在你我中間,以及你我後裔中間作證,直到永遠。』」大衛就起身走了,約拿單也回城裏去了。

20

Đa-vít và Giô-na-than kết ước

1 Đa-vít trốn khỏi Na-giốt trong Ra-ma, đến cùng Giô-na-than, mà nói rằng: Tôi đã làm chi, tội ác tôi là gì? Tôi đã phạm tội chi cùng cha anh, mà người toan hại mạng sống tôi? 2 Giô-na-than đáp cùng người rằng: Chẳng phải thế! Anh không chết đâu. Cha tôi chẳng làm một sự gì, bất luận lớn hay nhỏ, mà chẳng nói trước với tôi. Vậy, nhân sao cha tôi giấu sự nầy với tôi? Điều đó chẳng thể được. 3 Nhưng Đa-vít lại thề nguyền mà rằng: Cha anh biết rõ rằng tôi được ơn trước mặt anh, nên có nói rằng: Chớ nên cho Giô-na-than biết gì, kẻo nó phải lo buồn chăng. Song ta chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống và mạng sống của anh mà thề rằng, chỉ còn một bước cách tôi và sự chết mà thôi.
4 Giô-na-than đáp cùng Đa-vít rằng: Hễ anh muốn tôi làm điều gì, thì tôi sẽ làm cho anh. 5 Đa-vít tiếp rằng: Mai là ngày mồng một, tôi phải đi ngồi ăn chung bàn với vua. Hãy để cho tôi đi trốn trong đồng bằng cho đến chiều ngày thứ ba. 6 Nếu cha anh thấy tôi vắng mặt, thì hãy nói cùng người rằng: Đa-vít có cố nài xin tôi cho nó đi về Bết-lê-hem, quê hương nó, vì đó cả nhà nó dâng của lễ hằng năm. 7 Nếu người đáp: Tốt, thì kẻ tôi tớ anh sẽ được bình yên. Còn nếu người nổi giận, thì hãy biết rằng người định ý hại tôi. 8 Vậy, hãy tỏ lòng nhân từ cho kẻ tôi tớ anh, bởi vì anh đã nhân danh Đức Giê-hô-va mà kết ước cùng kẻ tôi tớ anh. Song phần tôi ví có tội gì, xin chính anh hãy giết tôi đi; cớ sao anh lại dẫn tôi đến cha anh? 9 Giô-na-than đáp lại rằng: Chớ có nghĩ như vậy! Trái lại, nếu tôi biết thật cha tôi định ý hại anh, dễ nào tôi chẳng cho anh hay? 10 Đa-vít đáp cùng Giô-na-than rằng: Nhưng nếu cha anh dùng lời nghiêm khắc đáp cùng anh, thì ai sẽ cho tôi hay? 11 Giô-na-than đáp cùng Đa-vít rằng: Hè, chúng ta hãy ra ngoài đồng. Cả hai đều đi ra ngoài đồng.
12 Giô-na-than nói cùng Đa-vít rằng: Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, làm chứng! Ngày mai hay là ngày mốt, tại giờ nầy, tôi sẽ dọ ý cha tôi. Nếu thấy chẳng có điều chi nên sợ cho anh, thì tôi không sai người nào đến cho anh hay biết; 13 còn nếu cha tôi quyết lòng làm hại anh, tôi sẽ cho anh hay trước, biểu anh đi, và anh sẽ đi bình yên. Bằng chẳng, nguyện Đức Giê-hô-va phạt Giô-na-than cách nặng nề! Cầu xin Đức Giê-hô-va ở cùng anh, như Ngài đã ở cùng cha tôi! 14 Và ngày sau, nếu tôi còn sống, có phải anh sẽ lấy sự nhân từ của Đức Giê-hô-va mà đãi tôi chăng? Nhưng nếu tôi chết, 15 dẫu khi Đức Giê-hô-va diệt hết thảy kẻ thù nghịch của Đa-vít khỏi mặt đất cho đến cùng, thì cũng chớ cất ơn thương nhà tôi đến đời đời. 16 Như vậy, Giô-na-than kết giao ước cùng nhà Đa-vít mà rằng: Đức Giê-hô-va sẽ báo thù những thù nghịch của Đa-vít. 17 Giô-na-than thương yêu Đa-vít như mạng sống mình vậy, nên khiến Đa-vít lại thề nữa.
18 Giô-na-than tiếp rằng: Mai là ngày mồng một, sự vắng mặt anh người ta ắt sẽ thấy; vì chỗ anh sẽ trống. 19 Ngày mốt, chớ quên đi xuống mau đến nơi anh đã ẩn ngày trước, là ngày định làm việc, và anh sẽ đợi gần bên hòn đá Ê-xe. 20 Tôi sẽ bắn ba mũi tên về phía hòn đá đó dường như tôi bắn vào một cái bia. 21 Đoạn, tôi sẽ sai tôi tớ tôi, và bảo nó rằng: Hãy đi lượm các mũi tên. Nếu tôi nói với nó rằng: Kìa, các mũi tên ở bên nầy mầy, hãy lượm lấy đi, --- bấy giờ anh hãy đến; tôi chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống mà thề, mọi việc đều bình an cho anh, chẳng có gì nên sợ hết! 22 Nhưng nếu tôi nói cùng đứa trẻ rằng: Kìa, các mũi tên ở bên kia mầy, --- bấy giờ anh khá đi, vì Đức Giê-hô-va khiến anh đi. 23 Còn về lời chúng ta đã nói nhau, nguyện Đức Giê-hô-va làm chứng giữa anh và tôi đến đời đời.
24 Vậy, Đa-vít ẩn trong đồng. Khi đến ngày mồng một, vua ngồi bàn đặng ăn bữa; 25 người ngồi nơi chỗ thường ngồi ở gần bên vách. Giô-na-than đứng dậy, và Áp-ne ngồi bên Sau-lơ; còn chỗ của Đa-vít thì bỏ không. 26 Ngày đó, Sau-lơ chẳng nói chi hết, vì tưởng rằng: Có sự rủi ro đã xảy đến cho hắn rồi! Chắc hẳn hắn không sạch, đã phải sự gì ô uế rồi. 27 Song ngày sau, là ngày mồng hai, chỗ của Đa-vít lại bỏ không nữa. Sau-lơ nói cùng Giô-na-than, con trai mình, rằng: Cớ sao con trai của Y-sai không đến dự ăn bữa hôm qua và ngày nay? 28 Giô-na-than thưa cùng Sau-lơ rằng: Đa-vít có nài xin phép tôi đi đến Bết-lê-hem, 29 mà rằng: Xin để tôi đi; vì nhà chúng tôi có một sự tế tự trong thành, mà anh tôi đã dặn tôi phải đi đến. Vậy bây giờ, nếu tôi được ơn trước mặt người, xin cho phép tôi lập tức đi đến đó đặng thăm các anh tôi. Ấy bởi cớ đó người không đến ngồi bàn.
30 Bấy giờ, Sau-lơ nổi giận cùng Giô-na-than, mà rằng: Ớ con trai gian tà và bội nghịch kia, ta biết mầy có kết bạn cùng con trai của Y-sai, đáng hổ nhục cho mầy, và đáng hổ nhục cho mẹ đã đẻ mầy thay! 31 Thật, hễ con trai Y-sai sống lâu trên mặt đất chừng nào, thì mầy và nước mầy chẳng vững bền chừng nấy. Vậy bây giờ, hãy sai đi kiếm nó, dẫn nó về cho ta; vì nó phải chết hẳn. 32 Giô-na-than thưa cùng Sau-lơ, cha mình, rằng: Cớ sao giết nó đi? Nó có làm điều gì? 33 Sau-lơ phóng cây giáo đặng đâm người; Giô-na-than bèn nhìn biết cha mình đã nhứt định giết Đa-vít. 34 Giô-na-than bèn chỗi dậy khỏi bàn, tức giận lắm, và trong ngày mồng hai chẳng ăn gì hết, lấy làm buồn bực về Đa-vít, vì cha mình đã sỉ nhục người.
35 Qua ngày sau, Giô-na-than đi ra ngoài đồng tại nơi đã hẹn cùng Đa-vít; có một đứa tôi tớ trẻ theo người. 36 Người nói cùng nó rằng: Hãy chạy lượm những tên ta sẽ bắn. Kẻ tôi tớ chạy, Giô-na-than bắn một mũi tên qua khỏi nó. 37 Khi kẻ tôi tớ đi đến nơi có tên Giô-na-than đã bắn, thì Giô-na-than la lên rằng: Tên há chẳng ở bên kia mầy sao? 38 Giô-na-than lại kêu kẻ tôi tớ rằng: Hãy đi mau, chớ dừng lại! Kẻ tôi tớ lượm mũi tên, rồi trở lại cùng chủ mình. 39 Vả, tôi tớ chẳng biết chi cả, song Đa-vít và Giô-na-than hiểu biết điều đó là gì. 40 Giô-na-than trao binh khí cho tôi tớ mình, và bảo rằng: Hãy đi, đem nó về trong thành. 41 Khi tôi tớ đã đi rồi, Đa-vít chỗi dậy từ phía nam; sấp mình xuống đất và lạy ba lần, đoạn hai người ôm nhau và khóc, Đa-vít khóc nhiều hơn. 42 Giô-na-than nói cùng Đa-vít rằng: Anh hãy đi bình an; chúng ta đã nhân danh Đức Giê-hô-va lập lời thề cùng nhau rằng: Đức Giê-hô-va sẽ làm chứng giữa tôi và anh, giữa dòng dõi tôi và dòng dõi anh đến đời đời.
43 Vậy, Đa-vít chỗi dậy và đi, còn Giô-na-than trở vào trong thành.