20

Pha-su-rơ sai bỏ tù Giê-rê-mi

1 Pha-su-rơ, con trai của thầy tế lễ Y-mê, làm quản đốc nhà Đức Giê-hô-va, có nghe Giê-rê-mi nói tiên tri những việc nầy. 2 Pha-su-rơ bèn đánh đòn đấng tiên tri Giê-rê-mi, cùm lại ở cửa trên Bên-gia-min, thuộc về nhà Đức Giê-hô-va. 3 Bữa sau, Pha-su-rơ thả Giê-rê-mi ra khỏi cùm. Giê-rê-mi nói với người rằng: Đức Giê-hô-va không xưng ngươi là Pha-su-rơ đâu, mà xưng là Ma-go-Mít-sa-bíp 4 Vì Đức Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, ta sẽ phó ngươi làm sự kinh hãi cho chính mình và hết thảy bạn hữu mình nữa; chúng nó sẽ chết bởi gươm của kẻ thù mình, chính mắt ngươi sẽ ngó thấy. Ta cũng sẽ phó cả dân sự Giu-đa trong tay vua Ba-by-lôn, người sẽ đem chúng nó sang Ba-by-lôn làm phu tù, và lấy gươm giết đi. 5 Ta lại sẽ phó mọi của cải thành nầy, cùng lợi đã làm ra, vật quí hiện có; thật, ta sẽ phó đồ châu báu của các vua Giu-đa trong tay kẻ thù nghịch, chúng nó sẽ lấy làm của cướp mà đem về Ba-by-lôn. 6 Hỡi Pha-su-rơ, chính mình ngươi cùng những kẻ ở trong nhà ngươi, thảy đều đi làm phu tù. Ngươi sẽ đến Ba-by-lôn, chết và chôn tại đó, luôn cả bạn hữu ngươi nữa, tức những kẻ mà ngươi đã nói tiên tri giả dối cho.
7 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài đã khuyên dỗ tôi, và tôi đã chịu khuyên dỗ; Ngài mạnh hơn tôi và đã được thắng. Trọn ngày tôi cứ làm trò cười, và ai cũng nhạo báng tôi. 8 Mỗi lần tôi nói thì cất tiếng kêu la; tôi kêu rằng: Bạo ngược và hủy diệt! Vì lời của Đức Giê-hô-va làm cho tôi cả ngày bị sỉ nhục chê cười. 9 Nếu tôi nói: Tôi sẽ chẳng nói đến Ngài nữa; tôi sẽ chẳng nhân danh Ngài mà nói nữa, thì trong lòng tôi như lửa đốt cháy, bọc kín trong xương tôi, và tôi mệt mỏi vì nín lặng, không chịu được nữa.
10 Tôi có nghe những lời chế nhạo của nhiều người, kinh hãi mọi bề. Những bạn hữu thiết nghĩa của tôi trông cho tôi vấp ngã, đều nói rằng: Hãy cáo nó, và chúng ta cũng sẽ cáo nó; có lẽ nó sẽ chịu khuyên dỗ, thì chúng ta sẽ thắng nó, và trả thù nó.
11 Nhưng Đức Giê-hô-va ở với tôi như một tay anh hùng đáng khiếp; nên những kẻ bắt bớ tôi sẽ vấp ngã, sẽ chẳng thắng hơn. Vì họ ăn ở chẳng khôn, thì sẽ chịu sỉ nhục rất lớn, tức là sự hổ nhuốc đời đời chẳng hề quên được. 12 Nhưng, hỡi Đức Giê-hô-va vạn quân! Ngài là Đấng thử người công bình, xem thấu trong lòng trong trí, xin cho tôi thấy Ngài báo thù họ, vì tôi đã đem việc mình tỏ cùng Ngài. 13 Hãy hát cho Đức Giê-hô-va, hãy ngợi khen Đức Giê-hô-va! Vì Ngài đã giải cứu linh hồn kẻ nghèo nàn ra khỏi tay những kẻ ác.
14 Đáng rủa cho cái ngày mà tôi đã sinh! Nguyền cho cái ngày mà mẹ tôi đẻ tôi ra đừng được phước! 15 Đáng rủa thay là người đem tin cho cha tôi rằng: Ngươi đã sanh con trai! --- làm cho cha tôi đầy sự vui mừng. --- 16 Nguyền cho người đó cũng như các thành mà Đức Giê-hô-va đã phá đổ chẳng phàn nàn! Nguyền cho nó vừa lúc ban mai nghe kêu la, đến trưa nghe kêu lớn tiếng; 17 vì đã chẳng giết tôi từ trong lòng mẹ; thì mẹ tôi đã làm mồ mả tôi, và thai lớn luôn luôn. 18 Sao tôi đã ra khỏi thai để chịu cực khổ lo buồn, cả đời mang sỉ nhục?

20

The Word of God to Pashhur

1Now Pashhur the son of Immer, the priest who was also chief governor in the house of the Lord, heard that Jeremiah prophesied these things. 2Then Pashhur struck Jeremiah the prophet, and put him in the stocks that were in the high gate of Benjamin, which was by the house of the Lord.
3And it happened on the next day that Pashhur brought Jeremiah out of the stocks. Then Jeremiah said to him, “The Lord has not called your name Pashhur, but Magor-Missabib. 4For thus says the Lord: ‘Behold, I will make you a terror to yourself and to all your friends; and they shall fall by the sword of their enemies, and your eyes shall see it. I will give all Judah into the hand of the king of Babylon, and he shall carry them captive to Babylon and slay them with the sword. 5Moreover I will deliver all the wealth of this city, all its produce, and all its precious things; all the treasures of the kings of Judah I will give into the hand of their enemies, who will plunder them, seize them, and carry them to Babylon. 6And you, Pashhur, and all who dwell in your house, shall go into captivity. You shall go to Babylon, and there you shall die, and be buried there, you and all your friends, to whom you have prophesied lies.’ ”

Jeremiah’s Unpopular Ministry

  7O Lord, You induced me, and I was persuaded;
   You are stronger than I, and have prevailed.
   I am in derision daily;
   Everyone mocks me.
   8For when I spoke, I cried out;
   I shouted, “Violence and plunder!”
   Because the word of the Lord was made to me
   A reproach and a derision daily.
   9Then I said, “I will not make mention of Him,
   Nor speak anymore in His name.”
   But His word was in my heart like a burning fire
   Shut up in my bones;
   I was weary of holding it back,
   And I could not.
   10For I heard many mocking:
   “Fear on every side!”
   “Report,” they say, “and we will report it!”
   All my acquaintances watched for my stumbling, saying,
   “Perhaps he can be induced;
   Then we will prevail against him,
   And we will take our revenge on him.”
  11But the Lordiswith me as a mighty, awesome One.
   Therefore my persecutors will stumble, and will not prevail.
   They will be greatly ashamed, for they will not prosper.
   Theireverlasting confusion will never be forgotten.
   12But, O Lord of hosts,
   You who test the righteous,
   And see the mind and heart,
   Let me see Your vengeance on them;
   For I have pleaded my cause before You.
  13Sing to the Lord! Praise the Lord!
   For He has delivered the life of the poor
   From the hand of evildoers.
  14Cursed be the day in which I was born!
   Let the day not be blessed in which my mother bore me!
   15Let the man be cursed
   Who brought news to my father, saying,
   “A male child has been born to you!”
   Making him very glad.
   16And let that man be like the cities
   Which the Lordoverthrew, and did not relent;
   Let him hear the cry in the morning
   And the shouting at noon,
   17Because he did not kill me from the womb,
   That my mother might have been my grave,
   And her womb always enlarged with me.
   18Why did I come forth from the womb to see labor and sorrow,
   That my days should be consumed with shame?