27

Những lời khấn nguyện và các vật biệt riêng ra thánh

1 Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: 2 Hãy truyền cho dân Y-sơ-ra-ên rằng: Khi nào có ai dùng loài người mà khấn nguyện, thì ngươi hãy định giá cho; giá đó thuộc về Đức Giê-hô-va. 3 Nếu ngươi định giá về một người nam từ hai mươi đến sáu mươi tuổi, thì hãy định cho năm chục siếc-lơ bạc, tùy theo siếc-lơ nơi thánh. 4 Nếu là một người nữ, hãy định giá ba chục siếc-lơ bạc. 5 Nếu là một đứa con trẻ từ năm đến hai mươi tuổi, thì hãy định giá hai chục siếc-lơ cho một đứa trai, và mười siếc-lơ cho một đứa gái. 6 Ví bằng một đứa trẻ từ một tháng đến năm tuổi, thì hãy định giá năm siếc-lơ bạc cho một đứa trai, và ba siếc-lơ bạc cho một đứa gái. 7 Nếu một người già cả từ sáu mươi tuổi trở lên, ngươi hãy định giá mười lăm siếc-lơ bạc cho một người nam, và mười siếc-lơ bạc cho một người nữ. 8 Bằng người khấn nguyện rất nghèo khổ, không nộp được giá tiền ngươi định, thì hãy đem đến trước mặt thầy tế lễ cho người định cho. Thầy tế lễ sẽ tùy theo phương thế người khấn nguyện mà định giá vậy.
9 Nếu khấn nguyện về thú vật dùng làm của lễ dâng cho Đức Giê-hô-va, thì hễ con thú nào dâng cho Đức Giê-hô-va sẽ là vật thánh. 10 Người ta không nên đổi hay là thế một con tốt cho một con xấu, hay là một con xấu cho một con tốt. Nếu thế một con nào cho một con khác, thì con nầy và con thế đều sẽ nên vật thánh. 11 Nếu là thú vật ô uế không phép dùng làm của lễ dâng cho Đức Giê-hô-va, thì phải đem con thú đó đến trước mặt thầy tế lễ, 12 rồi thầy tế lễ sẽ tùy theo con thú xấu hay tốt mà định giá. Họ sẽ theo giá định của thầy tế lễ mà trả. 13 Còn nếu muốn chuộc lại, thì phải phụ thêm một phần năm giá của ngươi định.
14 Nếu ai biệt nhà mình ra thánh cho Đức Giê-hô-va, thì thầy tế lễ sẽ tùy theo nhà tốt hay xấu mà định giá; họ phải nhận lấy giá của thầy tế lễ đã định. 15 Còn nếu kẻ đã biệt nhà mình ra thánh muốn chuộc nó lại, thì phải phụ thêm một phần năm giá ngươi đã định, rồi nhà sẽ thuộc về người.
16 Nếu ai biệt một phần ruộng tổ nghiệp mình ra thánh cho Đức Giê-hô-va, thì ngươi hãy định giá tùy theo số họ gieo, nghĩa là cứ năm chục siếc-lơ bạc mỗi một ô-me mạch nha giống. 17 Nếu biệt ruộng mình ra thánh từ năm hân hỉ, họ sẽ nhận giá ngươi định; 18 còn nếu họ biệt ruộng mình ra thánh sau năm hân hỉ, thì thầy tế lễ cứ theo số năm còn lại đến năm hân hỉ mà định giá ruộng, và trừ lại giá ngươi định. 19 Nếu người đã biệt ruộng mình ra thánh muốn chuộc nó lại, thì phải phụ thêm một phần năm giá ngươi định, rồi ruộng sẽ thuộc về người. 20 Còn ví người không chuộc lại, và người ta bán ruộng cho người khác, thì không được chuộc lại nữa. 21 Khi đến năm hân hỉ, ruộng ra khỏi tay chủ mua, thì sẽ trở nên thánh, biệt riêng ra cho Đức Giê-hô-va như một sở ruộng cấm: nó sẽ làm sản nghiệp cho thầy tế lễ.
22 Nếu ai biệt ra thánh cho Đức Giê-hô-va một sở ruộng mình mua, chớ chẳng phải của tổ nghiệp, 23 thì thầy tế lễ sẽ tùy theo giá ngươi định mà đánh giá đến năm hân hỉ, rồi chính trong ngày đó, người nầy phải nộp số tiền nhứt định, vì là một vật biệt riêng ra thánh cho Đức Giê-hô-va. 24 Năm hân hỉ, ruộng đó sẽ trở về chủ bán, tức là trở về nguyên chủ. 25 Vả, phàm các giá định đều cứ theo siếc-lơ nơi thánh: một siếc-lơ giá hai chục ghê ra.
26 Song không ai được biệt ra thánh con đầu lòng của súc vật mình, hoặc bò hoặc chiên, vì các con đầu lòng theo phép đã thuộc về Đức Giê-hô-va rồi. 27 Còn nếu là một con thú không sạch, họ phải tùy theo giá ngươi định, phụ thêm một phần năm mà chuộc nó lại; nếu con thú chẳng chuộc lại, thì phải đem bán tùy theo giá định của ngươi.
  

Về vật cấm và nộp một phần mười

28 Phàm vật cấm, tức là hết thảy vật chi mà một người hằng dâng cho Đức Giê-hô-va do những của mình có, hoặc người, hoặc loài vật, hoặc ruộng tổ nghiệp, thì chẳng được phép bán, cũng không được phép chuộc lại; hễ vật gì cấm, thì biệt ra chí thánh cho Đức Giê-hô-va. 29 Hễ ai đã bị phú cho Đức Giê-hô-va, thì không được phép chuộc lại, họ hẳn phải bị giết.
30 Phàm thuế một phần mười thổ sản, bất kỳ vật gieo hay là hoa quả của cây, đều thuộc về Đức Giê-hô-va; ấy là một vật thánh, biệt riêng ra cho Đức Giê-hô-va. 31 Nếu ai muốn chuộc lại vật chi về một phần mười của mình, thì phải phụ thêm một phần năm. 32 Còn về một phần mười của bầy bò hay là chiên, tức là mọi vật chi đi ngang dưới gậy, con thứ mười sẽ là thánh, biệt riêng ra thánh cho Đức Giê-hô-va. 33 Họ không nên phân biệt con tốt hay là con xấu, và cũng không nên đổi. Nếu đổi, thì con thú bị đổi, và con đổi, cả hai đều biệt riêng ra thánh: không phép chuộc nó lại.
34 Đó là các mạng lịnh mà Đức Giê-hô-va truyền cho Môi-se về dân Y-sơ-ra-ên tại trên núi Si-na-i.
  
  

27

Thề nguyện dâng hiến

1,2Chúa Hằng Hữu bảo Mai-sen nói với người Y-sơ-ra-ên: Nếu một người có lời thề nguyện đặc biệt, hiến mình cho Chúa, người ấy sẽ trả số tiền quy định sau đây:
3Đàn ông từ hai mươi đến sáu mươi tuổi, năm mươi lạng bạc, theo cân Nơi thánh. 4Đàn bà, ba mươi lạng bạc. 5Thanh thiếu niên từ năm đến hai mươi tuổi, hai mươi lạng bạc. Thiếu nữ trong hạn tuổi này, mười lạng bạc. 6Các em trai từ một tháng cho đến năm tuổi, năm lạng bạc. Các em gái trong hạn tuổi này, ba lạng bạc. 7Bậc lão thành nam giới trên sáu mươi tuổi, mười lăm lạng bạc. Bậc lão thành nữ giới trên sáu mươi, mười lạng bạc. 8Nếu có người nghèo quá, không theo nổi số quy định trên, người ấy sẽ được đưa đến gặp thầy tế lễ, và tùy theo khả năng của người này, thầy tế lễ sẽ ấn định số tiền phải trả. 9Nếu một người thề nguyện hiến dâng một con vật nào cho Chúa, sinh lễ ấy sẽ là thánh. 10Người ấy không cần thay thế, cũng không được trao đổi con vật hứa dâng, dù đổi con tốt ra con xấu hay con xấu ra con tốt cũng vậy. Nếu đổi được như thế, cả hai con đều thuộc về Chúa. 11,12Trường hợp một người hứa dâng một con vật thuộc loại không sạch (không được phép dâng cho Chúa), người ấy sẽ đem con vật đến cho thầy tế lễ định giá và sẽ trả theo giá đã định. 13Trường hợp một người muốn chuộc lại con vật đã hứa dâng, người ấy phải trả thêm một phần năm giá trị con vật.
14Nếu một người muốn dâng ngôi nhà của mình cho Chúa, thầy tế lễ sẽ tùy theo nhà xấu tốt mà định giá. Giá ấy được giữ cố định. 15Về sau, nếu người dâng muốn chuộc nhà lại, phải trả thêm một phần năm giá đã định.
16Nếu một người muốn dâng một phần đất của mình cho Chúa, sự định giá đất sẽ tùy theo lượng hạt giống người ta có thể gieo trên đất ấy. Một miếng đất gieo hết mười giạ hạt giống lúa mạch, được định giá năm mươi lạng bạc. 17Nếu đất được dâng từ năm Hoan hỉ, giá trị đất sẽ bằng giá quy định. 18Nhưng nếu dâng sau năm Hoan hỉ, thầy tế lễ sẽ tính giá tùy theo số năm còn lại (cho đến năm Hoan hỉ), vậy giá trị đất này sẽ nhỏ hơn giá quy định. 19Nếu một người muốn chuộc lại đất vừa dâng, người ấy phải trả thêm một phần năm giá trị của đất. 20Trường hợp người dâng không muốn chuộc đất hoặc đã bán đất cho người khác, đất sẽ không trở về với người ấy nữa. 21Đến năm Hoan hỉ, khi đất được hoàn lại nguyên chủ, phần đất này sẽ thuộc về Chúa vì đã hiến dâng cho Ngài làm đất thánh, sẽ được chia cho các thầy tế lễ.
22Nếu một người muốn dâng cho Chúa một miếng đất người ấy đã mua chứ không phải đất thừa hưởng của gia đình, 23thầy tế lễ sẽ tính giá đất ấy cho đến năm Hoan hỉ, và nội trong hôm ấy, người dâng phải đem số tiền bằng giá đất vừa chiết tính đến dâng cho Chúa. 24Đến năm Hoan hỉ, đất này sẽ thuộc về nguyên chủ tức là người bán.
25Việc định giá phải theo tiêu chuẩn tiền tệ và cân Nơi thánh. 26Không ai được hiến dâng cho Chúa Hằng Hữu các con đầu lòng của súc vật mình, dù là bò hay cừu, vì các con đầu lòng vốn thuộc về Chúa Hằng Hữu 27Nhưng nếu con vật đem dâng thuộc loại không sạch (không được phép dâng cho Chúa Hằng Hữu), thầy tế lễ sẽ định giá con vật, và người dâng phải trả thêm một phần năm giá trị con vật ấy; trường hợp người dâng không chuộc theo lối trả tiền này, phải đem bán con vật theo giá đã định.
28Ngoài ra, những vật khác đã được hiến dâng cho Chúa rồi, dù là người, thú vật hay đất đai của gia đình, không được đem bán hay cho chuộc, vì các lễ vật ấy đã trở nên rất thánh cho Chúa Hằng Hữu. 29Không ai được hiến dâng, hoặc chuộc lại một người can tội tử hình.
30Tất cả một phần mười thổ sản, dù là ngũ cốc hay hoa quả, đều thuộc về Chúa Hằng Hữu, và là vật thánh. 31Nếu ai muốn chuộc phần ngũ cốc hay hoa quả này, phải trả thêm một phần năm giá trị của nó. 32Đối với thú vật, dù là bò hay cừu, cứ dùng gậy mà đếm, mỗi con thứ mười đều thuộc về Chúa. 33Không ai được xét xem các con thứ mười xấu hay tốt, cũng không được đổi các con ấy. Nếu đổi, cả con đổi lẫn con bị đổi đều thuộc về Chúa Hằng Hữu. Cũng không ai được chuộc các thú vật này.
34Trên đây là các mệnh lệnh Chúa Hằng Hữu ban bố cho Mai-sen tại núi Si-nai để truyền lại cho dân Y-sơ-ra-ên