10

Chúa sai bảy mươi môn đồ ra đi

1Sau đó, Chúa chỉ định bảy mươi môn đồ khác và sai từng đôi một đi trước Ngài vào tất cả các thành và các nơi mà chính Ngài sẽ đi. 2Ngài phán với họ: “Mùa gặt thì thật trúng, nhưng thợ gặt thì ít. Vậy, hãy cầu xin Chúa mùa gặt sai nhiều thợ gặt vào mùa gặt của Ngài. 3Hãy đi! Nầy, Ta sai các con đi như chiên con giữa bầy muông sói. 4Đừng đem túi tiền, bao bị, giày dép, và đừng chào ai dọc đường. 5Nếu các con vào nhà nào, trước hết hãy nói: ‘Xin sự bình an ở với nhà nầy!’ 6Nếu nhà đó có người đáng hưởng bình an thì sự bình an của các con sẽ ở trên người đó; bằng không, sự bình an đó sẽ trở về với các con. 7Hãy ở lại nhà đó, ăn uống với họ, vì người làm công đáng được tiền lương mình. Đừng bỏ nhà nầy sang nhà khác. 8Khi các con vào thành nào mà người ta tiếp rước các con, hãy ăn đồ họ dọn cho các con. 9Hãy chữa lành người bệnh ở đó và nói với họ rằng: ‘Vương quốc Đức Chúa Trời đã đến gần các người.’ 10Nhưng khi các con vào một thành mà họ không tiếp rước các con, hãy đi ra ngoài đường và nói: 11‘Ngay cả bụi đất của thành các người dính vào chân, chúng tôi cũng phủi sạch để nghịch với các người; tuy nhiên, phải biết điều nầy: Vương quốc Đức Chúa Trời đã đến gần các người rồi.’ 12Ta bảo các con, đến ngày phán xét, thành Sô-đôm sẽ chịu phạt nhẹ hơn thành đó.
13Khốn cho ngươi, thành Cô-ra-xin! Khốn cho ngươi, thành Bết-sai-đa! Vì nếu những phép lạ đã thực hiện giữa các ngươi mà đem thực hiện tại thành Ty-rơ và thành Si-đôn, thì chúng đã mặc áo sô, đội tro và ăn năn từ lâu rồi. 14Vậy, đến ngày phán xét, thành Ty-rơ và thành Si-đôn sẽ chịu phạt nhẹ hơn các ngươi. 15Còn ngươi, thành Ca-bê-na-um, ngươi sẽ được nhấc lên tận trời ư? Không, ngươi sẽ bị hạ xuống tận âm phủ! 16Ai nghe các con, tức là nghe Ta; ai chối bỏ các con, tức là chối bỏ Ta. Ai chối bỏ Ta, tức là chối bỏ Đấng đã sai Ta.”

Các môn đồ trở về

(Ma-thi-ơ 11:25-27; 13:16,17)

17Bảy mươi môn đồ vui mừng trở về thưa rằng: “Lạy Chúa, trong danh Chúa, các quỷ phải chịu khuất phục chúng con.” 18Đức Chúa Jêsus phán với họ: “Ta đã thấy quỷ Sa-tan từ trời sa xuống như chớp. 19Nầy, Ta đã ban cho các con thẩm quyền để giày đạp rắn, bò cạp và mọi quyền lực của kẻ thù dưới chân. Chẳng điều gì làm hại các con được. 20Tuy nhiên, đừng mừng vì các quỷ phục tùng các con, mà hãy mừng vì tên các con đã được ghi trên trời.”

Tin Lành được bày tỏ cho người đơn sơ như con trẻ

(Ma-thi-ơ 11:25-27)

21Vào giờ đó, Đức Chúa Jêsus vui mừng trong Đức Thánh Linh và nói: “Thưa Cha là Chúa của trời và đất! Con ca ngợi Cha vì Cha đã giấu những điều nầy với người khôn ngoan và thông thái mà bày tỏ cho trẻ thơ! Thật vậy, thưa Cha, vì điều nầy đẹp ý Cha. 22Cha đã giao mọi sự cho Con. Ngoài Cha, không ai biết Con; ngoài Con và người nào Con muốn bày tỏ thì cũng không ai biết Cha.” 23Rồi Ngài quay lại phía các môn đồ mà phán riêng: “Phước cho mắt được thấy điều các con thấy! 24Vì Ta bảo các con, có nhiều nhà tiên tri và vua chúa ước ao thấy điều các con thấy mà không được thấy, ước ao nghe điều các con nghe mà chẳng được nghe.”

Ẩn dụ về người Sa-ma-ri nhân lành

25Khi ấy, có một luật gia đứng dậy hỏi để thử Đức Chúa Jêsus rằng: “Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được hưởng sự sống đời đời?” 26Ngài đáp: “Trong luật pháp có chép điều gì? Ngươi đọc và hiểu thế nào?” 27Người ấy thưa: “Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực, hết tâm trí mà kính mến Chúa là Đức Chúa Trời ngươi; và yêu thương người lân cận như chính mình.” 28Đức Chúa Jêsus phán: “Ngươi đáp phải lắm. Hãy làm điều đó thì ngươi sẽ sống.”
29Nhưng ông ấy muốn chứng tỏ mình là công chính nên thưa với Đức Chúa Jêsus: “Ai là người lân cận tôi?” 30Đức Chúa Jêsus đáp: “Có một người từ thành Giê-ru-sa-lem xuống thành Giê-ri-cô rơi vào tay bọn cướp. Chúng lột hết quần áo và đánh đập rồi bỏ đi, để mặc người đó dở sống dở chết. 31Bấy giờ, có một thầy tế lễ tình cờ đi xuống đường đó, thấy nạn nhân thì đi tránh qua bên kia đường. 32Tương tự như thế, một người Lê-vi cũng đến nơi, thấy rồi cũng tránh qua bên kia mà đi. 33Nhưng có một người Sa-ma-ri đi đường, đến gần thấy nạn nhân thì động lòng thương xót 34liền áp lại, lấy dầu và rượu xức vào vết thương, băng bó lại, rồi đỡ nạn nhân lên con vật của mình và đưa đến quán trọ để săn sóc. 35Ngày hôm sau, ông lấy hai đơ-ni-ê đưa cho chủ quán và nói: ‘Hãy săn sóc người nầy, nếu tốn hơn nữa, khi trở về tôi sẽ hoàn lại.’ 36Theo ngươi nghĩ, trong ba người đó, ai là người lân cận với kẻ bị cướp?” 37Luật gia thưa: “Ấy là người đã bày tỏ lòng thương xót đối với nạn nhân.” Đức Chúa Jêsus phán: “Hãy đi, làm theo như vậy.”

Ma-thê và Ma-ri

38Khi cùng đi đường với các môn đồ, Đức Chúa Jêsus ghé vào một làng kia. Có một phụ nữ tên Ma-thê tiếp đón Ngài vào nhà mình. 39Cô có người em gái tên Ma-ri ngồi dưới chân Chúa để lắng nghe lời Ngài. 40Còn Ma-thê mải bận rộn với việc phục vụ, nên cô đến thưa với Ngài: “Lạy Chúa, em con đã bỏ mặc con phục vụ một mình, Chúa không để ý đến sao? Xin Chúa bảo nó giúp con!” 41Chúa đáp: “Hỡi Ma-thê, Ma-thê, con lo lắng và bối rối về nhiều việc; 42nhưng chỉ có một việc cần mà thôi. Ma-ri đã chọn phần tốt, là phần sẽ không ai đoạt lấy của nàng được.”

10

主差遣七十二人

1这些事以后,主另外指定七十二个人,差遣他们两个两个地在他前面,往自己所要到的各城各地去。 2他对他们说:“要收的庄稼多,做工的人少。所以,你们要求庄稼的主差遣做工的人出去收他的庄稼。 3你们去吧!看!我差你们出去,如同羔羊进入狼群。 4不要带钱囊,不要带行囊,不要带鞋子;在路上也不要向人问安。 5无论进哪一家,先要说:‘愿这一家平安。’ 6那里若有当得平安的人,你们所求的平安就必临到那家,不然,将归还你们。 7你们要住在那家,吃喝他们所供给的,因为工人得工钱是应当的;不要从这家搬到那家。 8无论进哪一城,人若接待你们,给你们摆上什么食物,你们就吃什么。 9要医治那城里的病人,对他们说:‘上帝的国临近你们了。’ 10无论进哪一城,人若不接待你们,你们就到大街上去,说: 11‘就是你们城里的尘土粘在我们的脚上,我们也当着你们擦去。但是,你们该知道上帝的国临近了。’ 12我告诉你们,在那日子,所多玛所受的,比那城还容易受呢!”

耶稣责备不悔改的城

(太11.20-24)

13哥拉汛哪,你有祸了!伯赛大啊,你有祸了!因为在你们中间所行的异能,若行在推罗西顿,他们早已披麻蒙灰,坐在地上悔改了。 14在审判的时候,推罗西顿所受的,比你们还容易受呢! 15迦百农啊,
  你以为要被举到天上吗?
  你要被推下阴间!”
16耶稣又对门徒说:“听从你们的就是听从我;弃绝你们的就是弃绝我;弃绝我的就是弃绝差遣我来的那位。”

七十二人回来

17那七十二个人欢欢喜喜地回来,说:“主啊,因你的名,就是鬼也服了我们。” 18耶稣对他们说:“我看见撒但从天上坠落,像闪电一样。 19我已经给你们权柄可以践踏蛇和蝎子,又胜过仇敌一切的能力,绝没有什么能害你们。 20然而,不要因灵服了你们就欢喜,而要因你们的名记录在天上欢喜。”

耶稣的欢乐

(太11.25-27;13.16-17)

21正当那时,耶稣被圣灵感动而欢喜快乐,说:“父啊,天地的主,我感谢你!因为你把这些事向聪明智慧的人隐藏起来,而向婴孩启示出来。父啊,是的,因为你的美意本是如此。 22一切都是我父交给我的。除了父,没有人知道子是谁;除了子和子所愿意启示的人,没有人知道父是谁。”
23耶稣转身私下对门徒说:“看见你们所看见的,那眼睛有福了。 24我告诉你们,从前有许多先知和君王要看你们所看的,却没有看见,要听你们所听的,却没有听见。”

好撒玛利亚人

25有一个律法师起来试探耶稣,说:“老师!我该做什么才可以承受永生?” 26耶稣对他说:“律法上写的是什么?你是怎样念的呢?” 27他回答说:“你要尽心、尽性、尽力、尽意爱主—你的上帝,又要爱邻如己。” 28耶稣对他说:“你回答得正确,你这样做就会得永生。” 29那人要证明自己有理,就对耶稣说:“谁是我的邻舍呢?”
30耶稣回答:“有一个人从耶路撒冷耶利哥去,落在强盗手中。他们剥去他的衣裳,把他打个半死,丢下他走了。 31偶然有一个祭司从那条路下来,看见他就从另一边过去了。 32又有一个利未人来到那里,看见他,也照样从另一边过去了。 33可是,有一个撒玛利亚人路过那里,看见他就动了慈心, 34上前用油和酒倒在他的伤处,包裹好了,扶他骑上自己的牲口,带他到旅店里去,照应他。 35第二天,他拿出两个银币来,交给店主,说:‘请你照应他,额外的费用,我回来时会还你。’ 36你想,这三个人哪一个是落在强盗手中那人的邻舍呢?” 37他说:“是怜悯他的。”耶稣对他说:“你去,照样做吧!”

耶稣探望马大和马利亚

38他们继续前行,耶稣进了一个村庄。有一个女人,名叫马大,接他到自己家里。 39她有一个妹妹,名叫马利亚,在主的脚前坐着听他的道。 40马大伺候的事多,心里忙乱,进前来,说:“主啊,我的妹妹留下我一个人伺候,你不在意吗?请吩咐她来帮助我。” 41主回答说:“马大马大,你为许多的事操心烦恼, 42但是不可少的只有一件马利亚已经选择了那上好的福分,是没有人能从她夺去的。”