10

Chức vụ của Đức Chúa Jêsus tại Giu-đê và Giê-ru-sa-lem

(10:1 – 13:37)

Vấn đề ly dị

(Ma-thi-ơ 19:1-12; Lu-ca 16:18)

1Từ đó Đức Chúa Jêsus đi vào miền Giu-đê và miền bên kia sông Giô-đanh. Đoàn dân đông lại tụ họp quanh Ngài, và như thường lệ, Ngài dạy dỗ họ. 2Có mấy người Pha-ri-si đến hỏi để thử Ngài: “Đàn ông có được phép ly dị vợ không?” 3Ngài hỏi: “Môi-se đã truyền dạy các ngươi điều gì?” 4Họ thưa: “Môi-se cho phép người đàn ông viết giấy ly hôn rồi ly dị vợ.” 5Đức Chúa Jêsus phán: “Chính vì sự cứng lòng của các ngươi mà Môi-se mới viết ra luật nầy. 6Nhưng từ buổi sáng thế, ‘Đức Chúa Trời chỉ tạo dựng một nam và một nữ.’ 7‘Vì lý do đó mà người nam phải lìa cha mẹ mình và kết hợp với vợ, 8và hai người trở nên một thịt.’ Như thế, vợ chồng sẽ không còn là hai nữa, mà chỉ là một. 9Vậy, loài người không được phân rẽ những người mà Đức Chúa Trời đã phối hợp.”
10Khi ở trong nhà, các môn đồ lại hỏi Ngài về vấn đề nầy; 11Ngài phán: “Người nào ly dị vợ để cưới người khác là phạm tội ngoại tình đối với vợ. 12Còn nếu người đàn bà ly dị chồng để kết hôn với người khác thì cũng phạm tội ngoại tình.”

Đức Chúa Jêsus ban phước cho con trẻ

(Ma-thi-ơ 19:13-15; Lu-ca 18:15-17)

13Người ta đem con trẻ đến với Đức Chúa Jêsus để được Ngài đặt tay trên chúng, nhưng các môn đồ trách họ. 14Thấy vậy, Ngài giận và bảo các môn đồ: “Hãy để con trẻ đến cùng Ta, đừng ngăn cấm chúng, vì vương quốc Đức Chúa Trời thuộc về những ai giống như các con trẻ ấy. 15Thật, Ta bảo các con, ai không tiếp nhận vương quốc Đức Chúa Trời như một đứa trẻ thì sẽ không vào đó được.” 16Rồi Ngài ẵm những đứa trẻ ấy, đặt tay trên chúng và ban phước cho.

Người thanh niên giàu có

(Ma-thi-ơ 19:16-30; Lu-ca 18:18-30)

17Khi Đức Chúa Jêsus vừa khởi hành, có một người chạy đến, quỳ trước mặt Ngài và hỏi: “Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được hưởng sự sống đời đời?” 18Đức Chúa Jêsus đáp: “Tại sao ngươi gọi Ta là nhân lành? Không ai là nhân lành cả, ngoài một mình Đức Chúa Trời. 19Hẳn ngươi biết các điều răn: ‘Đừng giết người; đừng phạm tội ngoại tình; đừng trộm cắp; đừng làm chứng dối; đừng lừa đảo; hãy hiếu kính cha mẹ ngươi.’” 20Người ấy nói: “Thưa Thầy, tôi đã tuân giữ mọi điều đó từ thuở niên thiếu.” 21Đức Chúa Jêsus trìu mến nhìn anh và nói: “Ngươi còn thiếu một điều. Hãy đi, bán những gì mình có và phân phát cho người nghèo thì ngươi sẽ có kho báu ở trên trời; rồi hãy đến theo Ta.” 22Nghe vậy, anh sa sầm nét mặt, rồi buồn bã bỏ đi, vì anh ta có quá nhiều của cải.
23Đức Chúa Jêsus đưa mắt nhìn quanh rồi phán với các môn đồ: “Người giàu vào vương quốc Đức Chúa Trời thật khó biết bao!” 24Các môn đồ ngạc nhiên về những lời nầy. Nhưng Đức Chúa Jêsus lại phán: “Hỡi các con, những ai nương cậy vào sự giàu có để được vào vương quốc Đức Chúa Trời thật vô cùng khó khăn! 25Lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào vương quốc Đức Chúa Trời.” 26Các môn đồ vô cùng ngạc nhiên, nói với nhau: “Vậy thì ai có thể được cứu?” 27Đức Chúa Jêsus nhìn họ và phán: “Loài người không thể làm được việc nầy, nhưng với Đức Chúa Trời thì khác; vì Đức Chúa Trời làm được mọi sự.”
28Phi-e-rơ liền nói: “Thưa Thầy, chúng con đã từ bỏ tất cả mà theo Thầy.” 29Đức Chúa Jêsus đáp: “Thật, Ta bảo các con, không một ai vì Ta và Tin Lành từ bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái, đất ruộng, 30mà bây giờ, ngay trong đời nầy, lại không nhận gấp trăm lần hơn về nhà cửa, anh em, chị em, mẹ, con cái, đất ruộng, cùng với sự bắt bớ, và sự sống đời đời trong đời sau. 31Nhưng có nhiều người đầu sẽ trở nên cuối, và người cuối sẽ trở nên đầu.”

Đức Chúa Jêsus báo trước lần thứ ba về sự chết và sống lại của Ngài

(Ma-thi-ơ 20:17-19; Lu-ca 18:31-34)

32Đức Chúa Jêsus và các môn đồ đang trên đường lên thành Giê-ru-sa-lem, Ngài đi trước họ. Các môn đồ kinh ngạc, còn những người đi theo thì sợ hãi. Ngài lại đem mười hai sứ đồ riêng ra và nói cho họ những gì sẽ phải xảy đến cho mình. 33Ngài nói: “Nầy, chúng ta lên thành Giê-ru-sa-lem, Con Người sẽ bị nộp cho các thầy tế lễ cả và các thầy thông giáo. Họ sẽ kết án tử hình Người, rồi giao cho dân ngoại. 34Người ta sẽ chế nhạo Người, khạc nhổ trên Người, đánh đòn và giết chết Người; nhưng sau ba ngày, Người sẽ sống lại.”

Lời thỉnh cầu của Gia-cơ và Giăng

(Ma-thi-ơ 20:20-28)

35Hai con trai của Xê-bê-đê là Gia-cơ và Giăng đến gần Đức Chúa Jêsus và nói: “Thưa Thầy, chúng con mong Thầy thực hiện điều chúng con cầu xin.” 36Ngài hỏi: “Các con muốn Ta làm gì cho các con?” 37Họ thưa: “Khi Thầy được vinh hiển, xin cho hai chúng con một người được ngồi bên phải, một người bên trái của Thầy.” 38Nhưng Đức Chúa Jêsus nói: “Các con không biết điều mình xin. Các con có thể uống được chén Ta uống, và chịu được báp-têm Ta chịu không?” 39Họ thưa: “Dạ được!” Đức Chúa Jêsus phán: “Các con sẽ uống chén Ta uống, và sẽ chịu báp-têm Ta chịu. 40Nhưng việc ngồi bên phải hay bên trái Ta thì Ta không cho được, vị trí ấy dành cho những người đã được định sẵn.”
41Nghe vậy, mười sứ đồ kia giận Gia-cơ và Giăng. 42Đức Chúa Jêsus gọi họ đến và nói: “Các con biết rằng những người được tôn làm nhà cầm quyền dân ngoại thì thống trị dân; các quan chức cao cấp thì dùng quyền lực mà cai trị. 43Nhưng giữa các con thì không phải vậy. Trái lại, ai muốn làm lớn trong các con thì phải làm đầy tớ, 44còn ai muốn đứng đầu trong các con thì phải làm nô lệ cho mọi người. 45Vì Con Người đã đến không phải để được phục vụ nhưng để phục vụ, và hiến dâng mạng sống mình làm giá chuộc cho nhiều người.”

Đức Chúa Jêsus chữa lành người mù ở Giê-ri-cô

(Ma-thi-ơ 20:29-34; Lu-ca 18:35-43)

46Đức Chúa Jêsus và các môn đồ đến Giê-ri-cô. Khi Ngài cùng các môn đồ và đoàn dân đông rời khỏi thành, có một người mù tên là Ba-ti-mê, con trai của Ti-mê, ngồi ăn xin bên đường. 47Nghe nói đây là Đức Chúa Jêsus, người Na-xa-rét, anh kêu lớn: “Lạy Đức Chúa Jêsus, Con vua Đa-vít, xin đoái thương con!” 48Nhiều người rầy anh, bảo phải im lặng, nhưng anh càng kêu lớn hơn: “Lạy Con vua Đa-vít, xin đoái thương con!” 49Đức Chúa Jêsus dừng lại và bảo: “Hãy gọi người ấy đến đây.” Họ gọi người mù và bảo: “Hãy vững lòng, đứng dậy, Ngài gọi anh đó.” 50Người mù vứt bỏ áo choàng, đứng phắt dậy và đến với Đức Chúa Jêsus. 51Đức Chúa Jêsus hỏi: “Con muốn Ta làm gì cho con?” Anh thưa: “Lạy Thầy, xin cho con được sáng mắt.” 52Ngài phán: “Hãy đi, đức tin con đã chữa lành con.” Lập tức người mù được sáng mắt lại và đi theo Ngài.

10

休妻的问题

(太19.1-12;路16.18)

1耶稣从那里起身,来到犹太的境内,约旦河的东边。众人又聚集到他那里,他又照常教导他们。 2有法利赛人来问他说:“男人休妻合不合法?”意思是要试探他。 3耶稣回答他们说:“摩西吩咐你们的是什么?” 4他们说:“摩西准许写了休书就可以休妻。” 5耶稣对他们说:“摩西因为你们的心硬,所以写这诫命给你们。 6但从起初创造的时候,上帝造人是造男造女。 7因此,人要离开他的父母,与妻子结合 8二人成为一体。既然如此,夫妻不再是两个人,而是一体的了。 9所以,上帝配合的,人不可分开。” 10他们到了屋里,门徒又问他这事。 11耶稣对他们说:“凡休妻另娶的,就是犯奸淫,辜负他的妻子; 12妻子若离弃丈夫另嫁,也是犯奸淫了。”

耶稣为小孩祝福

(太19.13-15;路18.15-17)

13有人带着小孩子来见耶稣,要他摸他们,门徒就责备那些人。 14耶稣看见就很生气,对门徒说:“让小孩到我这里来,不要阻止他们,因为在上帝国的正是这样的人。 15我实在告诉你们,凡要接受上帝国的,若不像小孩子,绝不能进去。” 16于是他抱着小孩子,给他们按手,为他们祝福。

财主寻求永生

(太19.16-30;路18.18-30)

17耶稣刚上路的时候,有一个人跑来,跪在他面前,问他:“善良的老师,我该做什么事才能承受永生?” 18耶稣对他说:“你为什么称我是善良的?除了上帝一位之外,再没有善良的。 19诫命你是知道的:‘不可杀人;不可奸淫;不可偷盗;不可作假见证;不可亏负人;当孝敬父母。’” 20他对耶稣说:“老师,这一切我从小都遵守了。” 21耶稣看着他,就爱他,对他说:“你还缺少一件:去变卖你所有的,分给穷人,就必有财宝在天上;然后来跟从我。” 22他听见这话,脸就变了色,忧忧愁愁地走了,因为他的产业很多。
23耶稣看了看周围,对门徒说:“有钱财的人进上帝的国是何等的难哪!” 24门徒对他的话非常惊奇。耶稣又对他们说:“孩子们,要进上帝的国是何等的难哪! 25骆驼穿过针眼比财主进上帝的国还容易呢!” 26门徒就更为惊讶,彼此对问:“这样,谁能得救呢?” 27耶稣看着他们,说:“在人不能,在上帝却不然,因为在上帝凡事都能。” 28彼得就对他说:“看哪,我们已经撇下一切跟从你了。” 29耶稣说:“我实在告诉你们,凡为我和福音撇下房屋,或是兄弟、姊妹、父亲、母亲、儿女、田地, 30没有不在今世得百倍的,就是房屋、兄弟、姊妹、母亲、儿女、田地,并且要受迫害,在来世得永生。 31然而,有许多在前的,将要在后;在后的,将要在前。”

耶稣第三次预言受难和复活

(太20.17-19;路18.31-34)

32他们行路上耶路撒冷去。耶稣在前头走,他们很惊讶,跟从的人也害怕。耶稣又叫十二使徒来,把自己将要遭遇的事告诉他们, 33说:“看哪,我们上耶路撒冷去,人子将被交给祭司长和文士;他们要定他死罪,又交给外邦人。 34他们要戏弄他,向他吐唾沫,鞭打他,杀害他;三天后,他要复活。”

为首与为仆

(太20.20-28)

35西庇太的儿子雅各约翰进前来,对耶稣说:“老师,我们无论求你什么,愿你为我们做。” 36耶稣对他们说:“要我为你们做什么?” 37他们对他说:“在你的荣耀里,请赐我们一个坐在你右边,一个坐在你左边。” 38耶稣对他们说:“你们不知道所求的是什么。我所喝的杯,你们能喝吗?我所受的洗,你们能受吗?” 39他们对他说:“我们能。”耶稣对他们说:“我所喝的杯,你们要喝;我所受的洗,你们也要受。 40可是坐在我的左右,不是我可以赐的,而是为谁预备就赐给谁。” 41其余十个门徒听见,就对雅各约翰很生气。 42耶稣叫了他们来,对他们说:“你们知道,外邦人有君王作主治理他们,有大臣操权管辖他们。 43但是在你们中间,不可这样。你们中间谁愿为大,就要作你们的用人; 44在你们中间谁愿为首,就要作众人的仆人。 45因为人子来,并不是要受人的服事,乃是要服事人,并且要舍命作多人的赎价。”

治好盲人巴底买

(太20.29-34;路18.35-43)

46他们到了耶利哥。耶稣同门徒并许多人离开耶利哥的时候,有一个讨饭的盲人,是底买的儿子巴底买,坐在路旁。 47他听见是拿撒勒的耶稣,就喊了起来,说:“大卫之子耶稣啊,可怜我吧!” 48有许多人责备他,不许他作声,他却越发喊着:“大卫之子啊,可怜我吧!” 49耶稣就站住,说:“叫他过来。”他们就叫那盲人,对他说:“放心,起来!他在叫你啦。” 50盲人就丢下衣服,跳起来,走到耶稣那里。 51耶稣回答他说:“你要我为你做什么?”盲人对他说:“拉波尼,我要能看见。” 52耶稣对他说:“你去吧!你的信救了你。”盲人立刻看得见,就在路上跟随耶稣。