15

Sự rửa tay trước khi ăn

(Mac 7:1-23)

1 Bấy giờ, có mấy người Pha-ri-si và mấy thầy thông giáo từ thành Giê-ru-sa-lem đến gần Đức Chúa Jêsus, mà thưa rằng: 2 Sao môn đồ thầy phạm lời truyền khẩu của người xưa? Vì họ không rửa tay trước khi ăn. 3 Ngài đáp rằng: Còn các ngươi sao cũng vì cớ lời truyền khẩu mình mà phạm điều răn của Đức Chúa Trời? 4 Vì Đức Chúa Trời đã truyền điều răn nầy: Phải hiếu kính cha mẹ ngươi; lại, điều nầy: Ai mắng nhiếc cha mẹ thì phải chết. 5 Nhưng các ngươi lại nói rằng: Ai nói cùng cha mẹ rằng: Những điều mà tôi có thể giúp cha mẹ, đã dâng cho Đức Chúa Trời rồi, thì người ấy không cần phải hiếu kính cha mẹ. 6 Như vậy, các ngươi đã vì lời truyền khẩu mình mà bỏ lời Đức Chúa Trời. 7 Hỡi kẻ giả hình! Ê-sai đã nói tiên tri về các ngươi phải lắm, mà rằng:
8 Dan nầy lấy môi miếng thờ kính ta;
 Nhưng lòng chúng nó xa ta lắm.
9 Sự chúng nó thờ lạy ta là vô ích,
 Vì chúng nó dạy theo những điều răn mà chỉ bởi người ta đặt ra.
10 Đoạn, Ngài gọi đoàn dân đến, mà phán rằng: Hãy nghe, và hiểu. 11 Chẳng phải điều chi vào miệng làm dơ dáy người; nhưng điều chi ở miệng ra, ấy mới là điều làm dơ dáy người vậy! 12 Môn đồ bèn lại gần, mà thưa rằng: Thầy có hay rằng người Pha-ri-si nghe lời thầy nói mà phiền giận chăng? 13 Ngài đáp rằng: Cây nào mà Cha ta trên trời không trồng, thì phải nhổ đi. 14 Hãy để vậy: Đó là những kẻ mù làm người dẫn đưa; nếu kẻ mù dẫn đưa kẻ mù, thì cả hai sẽ cùng té xuống hố. 15 Phi-e-rơ bèn cất tiếng thưa rằng: Xin thầy cắt nghĩa lời ví dụ ấy cho chúng tôi. 16 Đức Chúa Jêsus hỏi rằng: Các ngươi cũng còn chưa hiểu biết sao? 17 Các ngươi chưa hiểu vật gì vào miệng thì đi thẳng xuống bụng, rồi phải bỏ ra nơi kín sao? 18 Song những điều bởi miệng mà ra là từ trong lòng, thì những điều đó làm dơ dáy người. 19 Vì từ nơi lòng mà ra những ác tưởng, những tội giết người, tà dâm, dâm dục, trộm cướp, làm chứng dối, và lộng ngôn. 20 Ấy đó là những điều làm dơ dáy người: Song sự ăn mà không rửa tay chẳng làm dơ dáy người đâu.

Người đàn bà Ca-na-an

(Mac 7:24-30)

21 Đức Chúa Jêsus đi từ đó, vào bờ cõi thành Ty-rơ và thành Si-đôn. 22 Xảy có một người đàn bà xứ Ca-na-an, từ xứ ấy đến, mà kêu lên rằng: Lạy Chúa, là con cháu vua Đa-vít, xin thương xót tôi cùng! Con gái tôi mắc quỉ ám, khốn cực lắm. 23 Nhưng Ngài chẳng đáp một lời. Môn đồ bèn đến gần, cố nài xin rằng: Xin thầy truyền cho đàn bà ấy về, vì người kêu van ở đằng sau chúng ta. 24 Ngài đáp rằng: Ta chịu sai đến đây, chỉ vì các con chiên lạc mất của nhà Y-sơ-ra-ên đó thôi. 25 Song người đàn bà lại gần, lạy Ngài mà thưa rằng: Lạy Chúa, xin Chúa giúp tôi cùng! 26 Ngài đáp rằng: Không nên lấy bánh của con cái mà quăng cho chó con ăn. 27 Người đàn bà lại thưa rằng: Lạy Chúa, thật như vậy, song mấy con chó con ăn những miếng bánh vụn trên bàn chủ nó rớt xuống. 28 Ngài bèn phán rằng: Hỡi đàn bà kia, ngươi có đức tin lớn; việc phải xảy ra theo ý ngươi muốn! Cũng một giờ đó, con gái người liền được lành.

Chúa hóa bánh ra nhiều, lần thứ hai

(Mac 8:1-10)

29 Đức Chúa Jêsus từ đó đi đến gần biển Ga-li-lê; rồi lên trên núi mà ngồi. 30 Bấy giờ có đoàn dân rất đông đến gần Ngài, đem theo những kẻ què, đui, câm, tàn tật và nhiều kẻ đau khác, để dưới chân Đức Chúa Jêsus, thì Ngài chữa cho họ được lành. 31 Vậy, chúng thấy kẻ câm được nói, kẻ tàn tật được khỏi, kẻ què được đi, kẻ đui được sáng, thì lấy làm lạ lắm, đều ngợi khen Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên.
32 Khi đó, Đức Chúa Jêsus gọi môn đồ đến mà phán rằng: Ta thương xót đoàn dân nầy; vì đã ba ngày ở cùng ta, bây giờ không có chi ăn hết. Ta không muốn để họ nhịn đói mà về, e phải mệt lủi dọc đường chăng. 33 Môn đồ thưa rằng: Ở nơi đồng vắng nầy, ta há dễ kiếm đâu đủ bánh, đặng cho dân đông dường ấy ăn no nê sao? 34 Ngài phán hỏi môn đồ rằng: Các ngươi có mấy cái bánh? Môn đồ thưa rằng: Có bảy cái bánh, cùng vài con cá. 35 Ngài bèn biểu dân chúng ngồi xuống đất. 36 Đoạn, Ngài lấy bảy cái bánh và cá; tạ ơn rồi, bẻ bánh ra đưa cho môn đồ, môn đồ phân phát cho dân chúng. 37 Ai nấy ăn no cả, còn bánh thừa lượm được bảy giỏ đầy. 38 Số người ăn là bốn ngàn, không kể đàn bà con trẻ. 39 Bấy giờ Ngài cho đoàn dân về, rồi xuống thuyền mà qua bờ cõi xứ Ma-ga-đan.

15

Hiếu kính cha mẹ

1Các thầy dạy luật và Biệt-lập từ Giê-ru-sa-lem đến chất vấn Chúa Giê-Xu: 2“Sao môn đệ Thầy không tuân theo tục lệ của người xưa truyền lại? Họ không rửa tay trước khi ăn!” 3Chúa đáp: “Thế sao tục lệ của các ông vi phạm mệnh lệnh của Thượng Đế? 4Thượng Đế dạy: ‘Phải hiếu kinh cha mẹ! Ai nguyền rủa cha mẹ phải bị xử tử!’ 5,6‘Nhưng các ông bảo con cái khỏi cung phụng cha mẹ, nếu lấy tiền phụng dưỡng dâng cho Đền thờ. Vậy tục lệ các ông đặt ra đã hủy bỏ mệnh lệnh của Thượng Đế. 7Hạng đạo đức giả! Tiên tri Ê-sai đã nói về các ông thật đúng: 8“Miệng dân này nói lời tôn kính Ta Nhưng lòng họ cách xa Ta lắm.
9Việc họp thờ phượng Ta thật vô ích.
Thay vì vâng giữ mệnh lệnh Ta,
Họ đem dạy luật lệ do họ đặt ra!”

Tinh sạch hay ô uế

10Chúa gọi đoàn dân đến dạy bảo: “Anh em lắng nghe và cố hiểu lời này: 11Vật đưa vào miệng không làm con người dơ bẩn, nhưng điều gì ra từ miệng mới làm ô uế con người.”
12Các môn đệ đến thưa: “Lời Thầy vừa nói làm mất lòng phái Biệt-lập.” 13Chúa đáp: “Cây nào Cha ta không trồng sẽ bị nhổ đi. 14Đừng tiếc làm gì! Họ đã mù quáng, lại ra lãnh đạo đám người mù, nên chỉ đưa nhau xuống hố thẳm!” 15Phê-rơ xin Chúa giải nghĩa câu ‘vật vào miệng không làm dơ bẩn con người...’ 16Chúa đáp: “Con cũng không hiểu nữa sao? 17Con không biết thức ăn và miệng, chỉ qua cơ quan tiêu hóa, rồi ra khỏi thân thể sao?. 18Còn lời nói độc ác phát ra từ trong lòng mới thực sự làm dơ bẩn con người. 19Vì từ lòng dạ con người sinh ra tư tưởng ác, như giết người, ngoại tình, gian dâm, trộm cắp, dối trá, phỉ báng. 20Những thứ ấy mới làm dơ dáy con người. Trái lại, không làm lễ rửa tay trước bữa ăn chẳng làm hoen ố tâm hồn con người đâu!”

Đức tin của một phụ nữ Ca-na-an

21Chúa Giê-xu rời xứ Ga-li-lê đến miền Ty-rơ và Si-đôn. 22Một người đàn bà Ca-na-an ở vùng đó đến kêu xin: “Lạy Chúa, con vua Đa-vít, xin thương xót tôi, vì con gái tôi bị quỷ ám! Quỷ hành hạ nó kinh khiếp lắm!”
23Chúa không đáp một lời. Các môn đệ thưa: “Xin Thầy bảo bà ấy đi chỗ khác, vì bà kêu la ồn ào quá!” 24Chúa quay lại bảo bà: “Ta được sai đền đây để cứu giúp đàn chiên đi lạc của nhà Y-sơ-ra-ên -chứ không phải đi lo cho người nước ngoài.” 25Nhưng bà đến gần Chúa, quỳ lạy cầu khần: “Xin Chúa cứu giúp tôi!”
26Chúa đáp: “Đâu có thể lấy bánh của con cái đem quăng cho chó ăn!”
27Bà thưa: “Vâng, đúng thế! Nhưng chó con chỉ ăn bánh vụn trên bàn chủ rơi xuống!”
28“Chúa dạy: “Bà là người có đức tin lớn. Lời cầu xin của bà đã được chấp thuận.” Ngay lúc đó, con gái bà được lành.

Chúa đãi ăn hơn 4.000 người

29Chúa Giê-xu đi dọc bờ biển Ga-li-lê, lên ngồi trên ngọn đồi. 30Một đoàn dân đông mang theo người què, người mù, người câm, người tàn tật, bệnh hoạn... đem đặt quanh chân Chúa Giê-xu. Chúa chữa lành tất cả. 31Thật là một cảnh tượng lạ lùng: người câm nói, người què đi, người mù thấy rõ, người bệnh tật được chữa lành. Ai nấy đều ngạc nhiên sửng sờ, rồi ca ngợi Thượng Đế của dân Y-sơ-ra-ên.
32Chúa Giê-xu gọi các môn đệ đến gần bảo: “Ta thương đoàn dân này. Họ ở đây với ta đã ba ngày, thức ăn đã hết. Ta không muốn để họ nhịn đói ra về, vì có thể bị ngất xỉu giữa đường.”
33Các môn đệ thưa: “Giữa chỗ hoang vắng, chúng ta tìm bánh đâu cho đủ để đãi đoàn dân đông đảo này?” 34Chúa hỏi: “Các con còn thức ăn không?” Họ đáp: “Thưa, còn bảy ổ bánh và mấy con cá nhỏ.”
35Chúa bảo dân chúng ngồi xuống đất. 36Ngài cầm bảy ổ bánh và mấy con cá, tạ ân Thượng Đế, rồi bẻ ra trao cho môn đệ đem phân phát cho đoàn dân. 37Sau khi tất cả đều ăn no, người ta lượm thức ăn thừa, đựng đầy bảy giỏ. 38Số người ăn bánh được 4.000, chưa kể phụ nữ, thiếu nhi.
39Chúa Giê-xu cho dân chúng ra về, còn Ngài xuống thuyền đến vùng Ma-ga-đan.