1 Kế sau ấy, xảy có việc nầy: Áp-sa-lôm, con trai của Đa-vít, có một em gái ruột, tên là Ta-ma, rất lịch sự; Am-nôn, con trai của Đa-vít, thương nàng. 2 Am-nôn mê mệt vì cớ Ta-ma em gái mình; đến đỗi thành bịnh; vì nàng là đồng trinh lấy làm khó cho Am-nôn được chi với nàng. 3 Vả, Am-nôn có một bạn hữu tên là Giô-na-đáp, con trai của Si-mê-a, là anh Đa-vít; người nầy rất quỉ quyệt. 4 Giô-na-đáp nói cùng Am-nôn rằng: Hỡi vương tử, nhân sao một ngày một hao mòn như vậy? Vương tử sẽ thú thật với tôi chăng? Am-nôn đáp: Ta thương Ta-ma, em gái của Áp-sa-lôm, là em trai ta. 5 Giô-na-đáp nói cùng người rằng: Vương tử hãy nằm trên giường, làm bộ đau; rồi khi vua cha đến thăm, hãy nói rằng: Con xin cha cho Ta-ma, em gái con, đến cho con ăn; nó sẽ dọn món ăn trước mặt con, con sẽ thấy nó làm, và sẽ nhận lấy đồ ăn từ nơi tay nó. 6 Vậy, Am-nôn nằm làm bộ đau. Vua đến thăm, thì Am-nôn nói cùng vua rằng: Con xin cha cho Ta-ma đến đây, làm hai cái bánh nhỏ tại trước mắt con; con sẽ nhận lấy bánh ấy nơi tay nó. 7 Đa-vít sai người đến cùng Ta-ma, bảo nàng rằng: Hãy đi đến nhà Am-nôn, anh con, và làm món chi để ăn. 8 Ta-ma đi đến nhà anh mình; người đương nằm. Trước mặt người, nàng lấy bột mì, nhồi làm bánh nhỏ và hấp đi. 9 Đoạn, nàng nhắc chảo nhỏ xuống, và trút bánh ra trong mâm; nhưng Am-nôn từ chối không ăn, bèn nói rằng: Hãy biểu mọi người ra khỏi đây. Hết thảy đều lui ra. 10 Bấy giờ, Am-nôn nói cùng Ta-ma rằng: Hãy bưng đồ ăn em đã dọn cho anh vào trong phòng, để anh nhận lấy nó từ nơi tay em. Ta-ma bèn lấy các bánh nhỏ mình đã làm, bưng vào cho Am-nôn, anh mình, ở trong phòng. 11 Nàng dâng bánh cho người ăn; nhưng người vớ lấy nàng mà nói rằng: Em ơi, hãy đến ngủ cùng anh. 12 Nàng đáp với người rằng: Không được, anh; chớ làm nhục tôi, vì trong Y-sơ-ra-ên người ta chẳng làm như vậy. Chớ phạm sự ô hạnh nầy! 13 Tôi sẽ mang sự sỉ nhục tôi đi đâu? Còn anh sẽ như một người ô danh trong Y-sơ-ra-ên. Thà anh nói cùng vua thì hơn; vua chẳng cấm anh lấy tôi làm vợ. 14 Nhưng Am-nôn không khứng nghe nàng; và vì người mạnh hơn, bèn gian hiếp nàng, nằm cùng nàng. 15 Rồi đó, Am-nôn lấy làm gớm ghét nàng quá, đến đỗi tình người ghen ghét nàng lại lớn hơn tình thương yêu nàng khi trước. Am-nôn nói cùng nàng rằng: Hãy đứng dậy, đi đi! 16 Nàng đáp: Chớ đuổi tôi đi mà làm cho tôi một sự quấy lớn hơn sự quấy anh đã làm rồi! Nhưng người không khứng nghe nàng; 17 bèn gọi một đứa trẻ hầu hạ, mà biểu rằng: Hãy đuổi đàn bà nầy ra khỏi trước mặt ta, rồi đóng cửa khóa chốt lại! 18 Vả, nàng mặc một cái áo trong dài, vì các công chúa đều mặc áo như thế đương khi còn đồng trinh. Vậy, tôi tớ của Am-nôn đuổi nàng ra và đóng cửa lại. 19 Ta-ma bèn bỏ tro trên đầu mình, xé áo dài, và bưng tay trên đầu, vừa đi vừa cất tiếng la. 20 Áp-sa-lôm, anh nàng, hỏi nàng rằng: Có phải Am-nôn, anh của em đã nằm cùng em chăng? Thế thì, hỡi em, hãy làm thinh, vì là anh của em; chớ lấy sự đó mà cực lòng quá! Như vậy, Ta-ma ở riêng ra nơi nhà Áp-sa-lôm, anh nàng. 21 Vua Đa-vít hay được các điều đó, bèn giận lắm. 22 Áp-sa-lôm chẳng còn nói cùng Am-nôn một lời nào, hoặc lành hay dữ, vì người ghét Am-nôn, bởi Am-nôn đã gian hiếp Ta-ma, em gái mình.
Am-nôn chết và Áp-sa-lôm chạy trốn
23 Cách hai năm sau, đương lúc Áp-sa-lôm hớt lông chiên mình tại Ba-anh-Hát-so gần Ép-ra-im, người mời hết thảy các vương tử. 24 Áp-sa-lôm đến cùng vua mà thưa rằng: Kẻ tôi tớ vua có những thợ hớt lông chiên nơi nhà; vậy, xin vua cùng quần thần của vua đến nhà kẻ tôi tớ vua. 25 Nhưng vua đáp cùng Áp-sa-lôm rằng: Không được, con; hết thảy chúng ta không đi đến nhà con, vì sẽ làm tổn phí cho con. Mặc dầu Áp-sa-lôm cố nài, Đa-vít không chịu đi đến đó; nhưng Đa-vít chúc phước cho người. 26 Áp-sa-lôm bèn nói rằng: Nếu vua không đến, xin cho phép Am-nôn, anh tôi, đến cùng chúng tôi. Vua đáp: Cớ sao nó sẽ đi đến cùng con? 27 Nhưng Áp-sa-lôm cố nài đến nỗi vua để cho Am-nôn và hết thảy vương tử đi với người. 28 Vả, Áp-sa-lôm truyền lịnh cho các tôi tớ mình rằng: Hãy ý tứ, xem khi lòng Am-nôn vui vì rượu, và khi ta bảo các ngươi: Hãy đánh Am-nôn, thì bấy giờ, hãy giết hắn đi, chớ sợ chi: ấy chính ta dặn biểu các ngươi làm điều đó. Khá can đảm, tỏ mình ra mạnh bạo! 29 Các tôi tớ Áp-sa-lôm xử Am-nôn y như người đã truyền cho họ. Bấy giờ, các vương tử đứng dậy, cỡi lừa và chạy trốn. 30 Đương khi các vương tử ở dọc đường, có tiếng thấu đến vua Đa-vít rằng Áp-sa-lôm đã giết các vương tử rồi, không có một ai thoát khỏi. 31 Vua đứng dậy, xé áo mình và nằm dưới đất; hết thảy tôi tớ người đứng chầu gần bên, áo cũng xé rách. 32 Nhưng Giô-na-đáp, con trai Si-mê-a, là anh Đa-vít, cất tiếng nói rằng; Xin chúa tôi chớ tưởng rằng các vương tử của chúa đã bị giết hết; vì chỉ một mình Am-nôn bị chết thôi; ấy là việc Áp-sa-lôm đã định ý làm từ ngày Am-nôn gian hiếp Ta-ma, em gái của người. 33 Ấy vậy, xin vua chúa tôi, chớ tưởng rằng hết thảy vương tử đã chết; chỉ một mình Am-nôn chết đó thôi. 34 Áp-sa-lôm đã chạy trốn. Kẻ tôi tớ đương ở vọng canh, ngước mắt lên, nhìn thấy một đoàn người đông lắm đi tới, do theo đường tây, về phía núi. 35 Giô-na-đáp tâu cùng vua rằng: Tôi thấy các vương tử đến; việc đã xảy ra y như tôi tớ vua đã nói. 36 Người nói vừa dứt, thì thấy các vương tử đến; họ đều cất tiếng lên khóc. Vua và hết thảy tôi tớ cũng đều tuôn tràn giọt lệ. 37 Còn Áp-sa-lôm đã chạy trốn, và ẩn tại nhà Thanh-mai, con trai A-mi-hút, vua xứ Ghê-su-rơ. Đa-vít để tang cho con trai mình luôn luôn.⚓ 38 Áp-sa-lôm trốn tại xứ Ghê-su-rơ ba năm. 39 Đoạn, vua Đa-vít bỏ không đuổi theo Áp-sa-lôm nữa, vì vua đã được giải buồn về sự chết của Am-nôn.
13
Am-nôn và Ta-ma
1Hoàng tử Áp-sa-lôm, con vua Đa-vít có một em gái rất đẹp tên là Ta-ma. Am-nôn, anh cùng cha khác mẹ, phải lòng nàng. 2Bị tình yêu dày vò, Am-nôn sinh bệnh. Nhưng vì công chúa Ta-ma là một trinh nữ nên Am-nôn khó lòng tiếp xúc với nàng. 3Am-nôn có một người bạn khôn ngoan xảo quyệt tên là Giô-na-đáp (con Si-mê-i, anh Đa-vít). 4Một hôm Giô-na-đáp hỏi Am-nôn: "Sao hoàng tử không cho tôi biết lý do khiến hoàng tử mỗi ngày một tiều tụy?" Am-nôn tâm sự: "Tôi yêu Ta-ma, em của Áp-sa-lôm." 5Giô-na-đáp bàn kế: "Hoàng tử giả ốm, nằm trên giường, khi vua cha đến thăm, hoàng tử nói: 'Xin cho Ta-ma đến đây nấu nướng, săn sóc miếng ăn cho con'." 6Vậy, Am-nôn theo kế thi hành. Khi vua đến, Am-nôn xin vua cho Ta-ma, em gái mình đến làm bánh cho mình ăn. 7Đa-vít sai người gọi Ta-ma, bảo nàng đến nhà Am-nôn, nấu ăn cho anh. 8Ta-ma đến, lấy bột nhồi, làm bánh đem nướng trước mặt anh mình. Lúc ấy Am-nôn đang nằm trên giường. 9Nhưng khi nàng đem bánh lên; Am-nôn từ chối không ăn, bảo: "Mọi người khác đi ra khỏi đây!" Họ vâng lời, ra khỏi nhà. 10Am-nôn nói với Ta-ma: "Bưng bánh vào phòng, cho anh ăn." Ta-ma vâng lời anh. 11Nhưng khi nàng đem bánh tới, Am-nôn nắm lấy nàng, nói: "Em nằm với anh." 12Nàng phản đối: "Đừng anh, đừng ép tôi. Trong Y-sơ-ra-ên không ai làm chuyện ô-nhục điên rồ như thế. 13Phần tôi, tôi sẽ mang nhục này đi đâu? Còn anh, sẽ bị coi là phường phóng đãng. Vậy, xin thưa với phụ vương, chắc phụ vương sẽ không cấm anh cưới tôi đâu." 14Nhưng Am-nôn không chịu nghe nàng và dùng sức mạnh cưỡng hiếp nàng. 15Rồi bỗng nhiên, Am-nôn đổi yêu ra ghét. Bây giờ Am-nôn ghét nàng hơn yêu nàng khi trước, nên quay sang đuổi nàng: "Đi ra khỏi đây!" 16Ta-ma nói: "Đừng anh, đừng làm một việc xấu hơn việc anh vừa mới làm!" Am-nôn không nghe, 17,18gọi đầy tớ bảo đuổi nàng ra rồi đóng cửa lại. Đầy tớ vâng lời. Lúc ấy nàng mặc một chiếc áo dài có tay cũng như các công chúa trinh trắng khác thường mặc. 19Ta-ma lấy tro bỏ lên đầu, xé rách áo dài đang mặc, hai tay ôm đầu, vừa đi vừa khóc. 20Áp-sa-lôm, anh Ta-ma, hỏi nàng: "Am-nôn hiếp em rồi phải không? Bây giờ em cố lấy lại bình tĩnh đi. Dù sao người ấy cũng là anh của em. Đừng đau lòng quá." Từ đó, Ta-ma sống cô đơn buồn thảm trong nhà Áp-sa-lôm, anh mình. 21Vua Đa-vít nghe được chuyện này, rất tức giận. 22Còn Áp-sa-lôm ghét cay ghét đắng Am-nôn và không nói với anh một lời. 23Hai năm sau, nhân dịp gia đình có cuộc xén lông cừu ở Ba-anh Hát-so, gần Ép-ra-im, Áp-sa-lôm sai mời tất cả các hoàng tử đến dự. 24Ông đến thưa với vua: "Nhân ngày con tổ chức xén lông cừu, xin mời phụ vương và quần thần đến chơi." 25Vua đáp: "Không nên, nếu mọi người kéo tới như thế con sẽ không lo xuể." Dù Áp-sa-lôm năn nỉ, vua chỉ chúc phước cho chứ không nhận lời. 26Áp-sa-lôm lại thưa: "Nếu cha không đi, xin cho anh Am-nôn đi vậy." Vua hỏi: "Tại sao Am-nôn phải đi?" 27Nhưng Áp-sa-lôm năn nỉ mãi cho đến khi vua bằng lòng cho Am-nôn và các hoàng tử đi. 28Áp-sa-lôm dặn các đầy tớ mình: "Khi Am-nôn uống say, ta sẽ ra lệnh và các ngươi cứ giết nó đi. Can đảm lên, đừng sợ ai cả, vì các ngươi chỉ vâng theo lệnh ta." 29Vậy, các đầy tớ Áp-sa-lôm giết Am-nôn theo lệnh chủ. Các hoàng tử khác vội vàng cưỡi lừa chạy trốn. 30Họ chưa về tới, Đa-vít được tin báo "Áp-sa-lôm giết hết các hoàng tử, không sót một người." 31Vua đứng dậy, xé áo mình, rồi phủ phục dưới đất. Quần thần có mặt tại dấy cũng đều xé áo mình. 32,33Lúc ấy, Giô-na-đáp (con Si-mê-i, anh Đa-vít) lên tiếng: "Không phải tất cả các hoàng tử đều bị giết đâu. Chỉ một mình Am-nôn chết mà thôi. Vì Áp-sa-lôm đã chủ tâm xếp đặt việc này từ ngày Ta-ma bị Am-nôn cưỡng hiếp. Vậy xin đừng quá đau lòng vì tưởng rằng các hoàng tử đều chết hết." 34Lúc ấy Áp-sa-lôm bỏ đi trốn. Người lính đứng trên vọng canh nhìn ra, thấy một đám đông từ xa đi tới theo lối ven đồi. 35Giô-na-đáp thưa với Đa-vít: "Các hoàng tử về đấy, đúng như tôi vừa tâu." 36Vừa lúc ấy các hoàng tử chạy vào, khóc lóc. Vua và quần thần cũng khóc. 37Áp-sa-lôm chạy đến Ghê-sua, ở với vua Thanh-mai (con của A-mi-hút). Còn Đa-vít ngày ngày khóc thương con. 38Áp-sa-lôm ở lại Ghê-sua ba năm. Lúc ấy, Đa-vít lại chạnh nhớ Áp-sa-lôm, vì vua đã bắt đầu nguôi ngoai việc Am-nôn mất.