9

Đa-vít trả cho Mê-phi-bô-sết các tài sản của cha người

1 Bấy giờ, Đa-vít nói rằng: Có người nào của nhà Sau-lơ còn sống chăng? Ta muốn vì cớ Giô-na-than mà làm ơn cho người. 2 Vả, có một tôi tớ của nhà Sau-lơ, tên là Xíp-ba; người ta gọi nó đến cùng Đa-vít. Vua hỏi: Ngươi là Xíp-ba chăng? Người thưa: Phải, ấy là tôi, kẻ đầy tớ vua. 3 Vua tiếp rằng: Chẳng còn có người nào về nhà Sau-lơ sao? Ta muốn lấy ơn của Đức Chúa Trời mà đãi người. Xíp-ba thưa cùng vua rằng: Còn một người con trai của Giô-na-than bị tật hai chân. 4 Vua hỏi rằng: Người ở đâu? Xíp-ba thưa rằng: Người ở trong nhà Ma-ki, con trai A-mi-ên, tại Lô-đê-ba. 5 Vua Đa-vít bèn sai tới nhà Ma-ki, con trai A-mi-ên, tại Lô-đê-ba, mà đòi người đến.
6 Khi Mê-phi-bô-sết, con trai của Giô-na-than, cháu Sau-lơ, đã đến bên Đa-vít, thì sấp mình xuống đất và lạy. Đa-vít nói: Ớ Mê-phi-bô-sết! Người thưa: Có tôi tớ vua đây. 7 Đa-vít nói cùng người rằng: Chớ sợ, ta muốn làm ơn cho ngươi vì cớ Giô-na-than, cha ngươi; ta sẽ trả lại cho ngươi những đất của Sau-lơ, ông nội ngươi, và ngươi sẽ ăn chung bàn ta luôn luôn. 8 Mê-phi-bô-sết bèn lạy, mà nói rằng: Kẻ tôi tớ vua là gì, mà vua lại đoái mắt đến một con chó chết, như tôi đây?
9 Vua bèn gọi Xíp-ba, tôi tớ của Sau-lơ, mà nói rằng: Ta đã ban cho con trai chủ người mọi tài sản thuộc về Sau-lơ và nhà người. 10 Vậy, ngươi cùng các con trai và tôi tớ ngươi phải cày đất đó cho người, rồi nộp hoa lợi đất sanh sản, hầu cho con trai chủ ngươi có bánh ăn. Mê-phi-bô-sết, con trai chủ ngươi, sẽ ăn chung bàn ta luôn luôn. Vả, Xíp-ba có mười lăm con trai và hai mươi tôi tớ. 11 Xíp-ba thưa cùng vua rằng: Kẻ tôi tớ vua sẽ làm mọi điều vua chúa tôi dặn biểu. Ấy vậy, Mê-phi-bô-sết ăn chung bàn Đa-vít như một con trai của vua vậy. 12 Mê-phi-bô-sết có một con trai nhỏ, tên là Mi-ca; và hết thảy những người ở trong nhà Xíp-ba đều là tôi tớ của Mê-phi-bô-sết. 13 Mê-phi-bô-sết ở tại Giê-ru-sa-lem, bởi vì người ăn luôn chung bàn của vua. Người bị què hai chân.

9

David’s Kindness to Mephibosheth

1Now David said, “Is there still anyone who is left of the house of Saul, that I may show him kindness for Jonathan’s sake?”
2And there was a servant of the house of Saul whose name wasZiba. So when they had called him to David, the king said to him, “Are you Ziba?”
 He said, “At your service!”
3Then the king said, “Is there not still someone of the house of Saul, to whom I may show the kindness of God?”
 And Ziba said to the king, “There is still a son of Jonathan who islame in his feet.”
4So the king said to him, “Where is he?”
 And Ziba said to the king, “Indeed he is in the house of Machir the son of Ammiel, in Lo Debar.”
5Then King David sent and brought him out of the house of Machir the son of Ammiel, from Lo Debar.
6Now when Mephibosheth the son of Jonathan, the son of Saul, had come to David, he fell on his face and prostrated himself. Then David said, “Mephibosheth?”
 And he answered, “Here is your servant!”
7So David said to him, “Do not fear, for I will surely show you kindness for Jonathan your father’s sake, and will restore to you all the land of Saul your grandfather; and you shall eat bread at my table continually.”
8Then he bowed himself, and said, “What is your servant, that you should look upon such a dead dog as I?”
9And the king called to Ziba, Saul’s servant, and said to him, “I have given to your master’s son all that belonged to Saul and to all his house. 10You therefore, and your sons and your servants, shall work the land for him, and you shall bring in the harvest, that your master’s son may have food to eat. But Mephibosheth your master’s son shall eat bread at my table always.” Now Ziba had fifteen sons and twenty servants.
11Then Ziba said to the king, “According to all that my lord the king has commanded his servant, so will your servant do.”
 “As for Mephibosheth,” said the king, “he shall eat at my table like one of the king’s sons.”
12Mephibosheth had a young son whose name was Micha. And all who dwelt in the house of Ziba were servants of Mephibosheth. 13So Mephibosheth dwelt in Jerusalem, for he ate continually at the king’s table. And he was lame in both his feet.