1

Lời than của Giê-rê-mi và của thành Giê-ru-sa-lem

1 Thành nầy xưa vốn đông dân lắm, kìa nay ngồi một mình!
 Xưa vốn làm lớn giữa các dân, nay như đàn bà góa!
 Xưa vốn làm nữ chủ các quận, nay phải nộp thuế khóa!
2 Nó khóc nức nở ban đêm, nước mắt tràn đôi má.
 Mọi kẻ yêu mến nó, chẳng ai yên ủi nó.
 Bạn bè nó phản nó, đều trở nên nghịch thù.
3 Giu-đa đi làm phu tù, vì chịu nạn cùng chịu sai dịch nặng nề.
 Ở đậu giữa các dân, chẳng được chút nghỉ ngơi.
 Những kẻ bắt bớ đuổi theo nó, theo kịp nó nơi eo hẹp.
4 Các đường lối Si-ôn đương thảm sầu, vì chẳng ai đến dự kỳ lễ trọng thể nữa.
 Mọi cửa thành hoang vu; các thầy tế lễ thở than;
 Các gái đồng trinh nó bị khốn nạn, chính nó phải chịu cay đắng.
5 Kẻ đối địch nó trở nên đầu, kẻ thù nghịch nó được thạnh vượng;
 Vì Đức Giê-hô-va làm khốn khổ nó, bởi cớ tội lỗi nó nhiều lắm.
 Con nhỏ nó bị kẻ nghịch bắt điệu đi làm phu tù.
6 Con gái Si-ôn đã mất hết mọi sự làm cho mình vinh hoa.
 Các quan trưởng nó như nai chẳng tìm được đồng cỏ,
 Chạy trốn kiệt cả sức trước mặt kẻ đuổi theo.
7 Giê-ru-sa-lem, đương ngày khốn khổ lưu ly, nhớ xưa trải mọi mùi vui thích;
 Khi dân nó sa vào tay kẻ nghịch, chẳng ai đến cứu cùng.
 Quân thù xem thấy nó, chê cười nó hoang vu!
8 Giê-ru-sa-lem phạm tội trọng, bởi đó trở nên sự ô uế.
 Mọi kẻ tôn kính đều khinh dể, vì thấy nó trần truồng.
 Nó tự mình thở than, trở lui.
9 Váy nó dơ bẩn; nó chẳng nghĩ sự cuối cùng mình!
 Sự sa sút nó khác thường, chẳng ai yên ủi nó!…
 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin xem sự khốn nạn tôi, vì kẻ thù đã tự tôn mình làm lớn.
10 Kẻ thù đã giơ tay trên mọi vật tốt nó;
 Vì nó đã thấy các dân ngoại xông vào nơi thánh nó.
 Về dân ngoại ấy Ngài có truyền: chẳng được vào hội Ngài.
11 Cả dân nó vừa đi xin bánh, vừa thở than;
 Đổi hết sự vui lấy thức ăn, để tươi tỉnh linh hồn mình.
 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin đoái xem, vì tôi đã nên khinh hèn!
12 Hỡi mọi người đi qua, há chẳng lấy làm quan hệ sao?
 Xét xem có sự buồn bực nào đọ được sự buồn bực đã làm cho ta,
 Mà Đức Giê-hô-va đã làm khốn cho ta nơi ngày Ngài nổi giận phừng phừng.
13 Ngài đã giáng lửa từ trên cao, vào xương cốt ta và thắng được.
 Ngài đã giăng lưới dưới chân ta, làm cho ta thối lui.
 Ngài đã làm cho ta nên đơn chiếc, hằng ngày bị hao mòn.
14 Ách của tội lỗi ta Ngài buộc tay vào,
 Cả bó chất nặng cổ ta, Ngài đã bẻ gãy sức mạnh ta.
 Chúa đã phó ta trong tay chúng nó, mà ta không chống cự được!
15 Chúa đã làm nên hư không lính chiến ở giữa ta.
 Ngài đã nhóm hội lớn nghịch cùng ta, đặng nghiền kẻ trai trẻ ta.
 Chúa đã giày đạp như trong bàn ép con gái đồng trinh của Giu-đa.
16 Vậy nên ta khóc lóc; mắt ta tuôn nước mắt;
 Vì kẻ yên ủi làm tỉnh hồn ta thì đã xa ta.
 Con cái ta bị đơn chiếc, vì kẻ thù đã thắng trận.
17 Si-ôn giơ tay, chẳng ai yên ủi nó;
 Đức Giê-hô-va đã truyền về Gia-cốp: những kẻ chung quanh nó nghịch cùng nó.
 Giê-ru-sa-lem ở giữa chúng nó như một sự ô uế.
18 Đức Giê-hô-va là công bình, vì ta đã bạn nghịch cùng mạng Ngài.
 Hỡi các dân, xin hãy nghe hết thảy, hãy xem sự buồn bực ta!
 Gái đồng trinh và trai trẻ ta đã đi làm phu tù.
19 Ta đã kêu gọi những kẻ yêu mến ta, nhưng họ lừa dối ta.
 Các thầy tế lễ và trưởng lão đã tắt hơi trong thành,
 Khi họ tìm đồ ăn để tươi tỉnh linh hồn mình.

20 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin đoái xem, vì tôi gặp hoạn nạn; lòng tôi bối rối:
 Trái tim tôi chuyển động, vì tôi bạn nghịch lắm lắm!
 Ở ngoài có gươm dao làm cho mất, trong nhà có sự tử vong.
21 Người ta nghe tiếng tôi than thở, chẳng ai hề yên ủi.
 Mọi kẻ thù nghe tin tôi bị nạn, biết Ngài đã làm thì mừng rỡ.
 Ngày Ngài đã rao, Ngài sẽ khiến đến!… Chúng nó sẽ giống như tôi!
22 Nguyền cho mọi tội chúng nó bày ra trước mặt Ngài!
 Xin đãi chúng nó như đãi tôi bởi cớ mọi tội lỗi tôi;
 Vì tôi than thở nhiều, và lòng tôi mòn mỏi.

1

  1Ôi, nàng ngồi cô đơn,
   Dù xưa là thành đông đúc dân cư!
  Nay là một quả phụ,
   Xưa đầy quyền thế giữa các dân!
  Xưa là nữ vương thống trị các thành,
   Nay nô lệ, phải lao công cưỡng bách!
  2Nàng khóc thảm thiết thâu đêm,
   Lệ đầm đìa đôi má.
  Những kẻ xưa kia yêu mến nàng,
   Nay không ai đến bên nàng với lời an ủi.
  Bạn bè thảy đều phản bội,
   Chúng trở thành những kẻ nghịch thù.
  3Giu-đa đi lưu đầy,
   Lắm nỗi thống khổ nhục nhằn.
  Nàng ngồi than khóc giữa các dân,
   Không nơi an nghỉ.
  Mọi kẻ săn đuổi nàng,
   Bắt được nàng khi nàng cùng đường túng quẫn.
  4Đường dẫn đến Si-ôn tang tóc,
   Vì không người đến trong ngày lễ hội.
  Mọi cổng thành vắng vẻ hoang vu,
   Các thầy tế lễ thở than.
  Các cô gái đồng trinh bị bắt đi nức nở,
   Thân phận nàng, cay đắng xót xa.
  5Kẻ thù nàng hôm nay làm chủ,
   Đối thủ nàng phè phỡn, sướng vui.
  CHÚA đã đầy đọa nàng,
   Vì cớ nàng gây nhiều tội ác.
  Con cái nàng đi khuất,
   Làm tù binh lê bước trước kẻ thù.
  6Sự vinh hiển của Thiếu Nữ Si-ôn thảy đều tan biến.
  Các vua chúa nàng khác nào đàn nai
   Không tìm ra đồng cỏ.
  Họ đuối sức lê chân
   Phải bước đi trước kẻ thù thúc đuổi.
  7Trong ngày lưu đày khốn khổ, nhục nhằn,
   Giê-ru-sa-lem nhớ lại mọi kho tàng quý báu,
   Từ thuở xa xưa.
  Khi dân nàng rơi vào tay quân địch,
   Không ai giúp đỡ nàng.
  Kẻ thù nhìn nàng, ngạo nghễ,
   Chúng cười nàng sụp đổ tan tành.
  8Giê-ru-sa-lem đã phạm tội trọng,
   Nên nàng phải trở thành một thứ trò cười.
  Mọi kẻ xưa kính trọng nàng, nay khinh dể cười chê,
   Vì chúng nhìn thấy nàng mình trần thân trụi.
  Chính nàng cũng rên rỉ,
   Và che mặt quay đi.
  9Váy nàng nhơ nhớp,
   Vì nàng chẳng hề nghĩ đến tương lai,
  Cho nên nàng đã rơi xuống thấp, thấp tận cùng đất đen;
   Nay không ai an ủi nàng.
  “Lạy CHÚA, xin đoái xem chúng con đau thương khốn khổ,
   Vì quân thù đắc thắng vênh vang!”
  10Kẻ thù đã giang tay cướp đoạt,
   Lấy hết mọi báu vật kho tàng.
  Nàng cũng nhìn thấy quân ngoại xâm
   Lấn vào đền thánh.
  Dù chính Ngài đã cấm chúng
   Không được vào nơi công hội của Ngài.
  11Toàn dân nàng rên xiết
   Đi tìm bánh nuôi thân.
  Họ mang cả báu vật đổi lấy thức ăn,
   Hầu mạng mình được sống.
  “Lạy CHÚA, xin đoái xem,
   Chúng con bị khinh chê, tủi hổ dường nào!”
  12“Này những kẻ qua đường,
   Hãy đến đây, nhìn kỹ mà xem,
  Có nỗi khổ nào bằng nỗi khổ,
   Tôi đang gánh chịu bởi CHÚA,
  Trong ngày Ngài giận dữ,
   Ngài đã giáng trên tôi?
  13Từ trên cao Ngài cho lửa trời giáng xuống,
   Giáng sâu vào đến xương cốt của tôi.
  Dưới chân tôi, Ngài cho bủa lưới,
   Khiến tôi quay ngược lại đằng sau.
  Ngài bỏ tôi một mình, cô quạnh,
   Suốt cả ngày, đau đớn hao mòn.
  14Ngài theo dõi lỗi lầm tôi vấp phạm,
   Bàn tay Ngài buộc chặt tội ác tôi;
  Tội lỗi tôi thành gông cùm đeo cổ,
   Ngài khiến sức tôi ngày một mỏi mòn.
  Chúa phó tôi vào tay quân cường bạo,
   Quân thù nghịch, tôi không thể đối đầu.
  15Những dũng sĩ của tôi,
   Ngài chất lại thành đống như bó lúa.
  Chúa nhóm quân thù
   Đến nghiền nát các chàng trai.
  Nàng trinh nữ Giu-đa đã bị Chúa chà đạp
   Như thể ép nho trong bồn rượu.
  16Vì cớ mọi sự đó mà tôi khóc lóc,
   Nước mắt đầm đìa.
  Nhưng không ai gần tôi để mà an ủi,
   Không ai đem lại sức sống cho tôi.
  Con cái tôi đơn côi, sửng sốt,
   Vì kẻ thù đắc thắng tràn lan.”
  17Si-ôn đã giơ tay lên cầu cứu,
   Nhưng không ai đến an ủi nàng.
  CHÚA ra lệnh cho các nước láng giềng
   Trở nên thù địch của nhà Gia-cốp.
  Giê-ru-sa-lem đã thành
   Một thứ trò cười giữa vòng chúng.
  18CHÚA là Đấng công bình,
   Chính tôi là người phản nghịch.
  Hỡi các dân tộc, hãy lắng tai nghe,
   Hãy nhìn xem nỗi khổ đau tôi đang chịu đựng.
  Các con trai và con gái tôi
   Đã bị lưu đày.
  19Tôi kêu cầu những người đồng bạn,
   Chúng lừa gạt tôi, chúng phản bội tôi rồi.
  Các thầy tế lễ và các trưởng lão của tôi
   Ngã gục trong thành phố,
  Khi cố sức tìm thức ăn
   Hầu kéo dài mạng sống.
  20“Lạy CHÚA, xin đoái xem con khốn khổ chừng nào,
   Lòng dạ con bối rối bất an,
  Tâm hồn con điêu đứng, loạn cuồng,
   Vì con phản nghịch, cứng đầu, cứng cổ.
  Bên ngoài, gươm giáo giết hại,
   Bên trong, chết chóc tràn lan.
  21Xin Chúa nghe con rên xiết,
   Không ai an ủi cho con.
  Kẻ thù nghe tin con khốn khổ,
   Chúng reo mừng vì Ngài đã trừng phạt con,
  Xin giáng xuống chúng ngày tai họa mà Ngài từng rao báo,
   Hầu cho chúng cũng đồng khốn khổ như con.
  22Nguyện trước mặt Ngài, chúng lộ ra gian ác.
   Xin Ngài trừng phạt chúng nặng nề.
  Như con đã bị Ngài mạnh tay đối xử,
   Vì sự cứng đầu phản nghịch của con.
  Con đã than thở nhiều,
   Và tim con trở nên héo hắt.”