1

Lời than của Giê-rê-mi và của thành Giê-ru-sa-lem

1 Thành nầy xưa vốn đông dân lắm, kìa nay ngồi một mình!
 Xưa vốn làm lớn giữa các dân, nay như đàn bà góa!
 Xưa vốn làm nữ chủ các quận, nay phải nộp thuế khóa!
2 Nó khóc nức nở ban đêm, nước mắt tràn đôi má.
 Mọi kẻ yêu mến nó, chẳng ai yên ủi nó.
 Bạn bè nó phản nó, đều trở nên nghịch thù.
3 Giu-đa đi làm phu tù, vì chịu nạn cùng chịu sai dịch nặng nề.
 Ở đậu giữa các dân, chẳng được chút nghỉ ngơi.
 Những kẻ bắt bớ đuổi theo nó, theo kịp nó nơi eo hẹp.
4 Các đường lối Si-ôn đương thảm sầu, vì chẳng ai đến dự kỳ lễ trọng thể nữa.
 Mọi cửa thành hoang vu; các thầy tế lễ thở than;
 Các gái đồng trinh nó bị khốn nạn, chính nó phải chịu cay đắng.
5 Kẻ đối địch nó trở nên đầu, kẻ thù nghịch nó được thạnh vượng;
 Vì Đức Giê-hô-va làm khốn khổ nó, bởi cớ tội lỗi nó nhiều lắm.
 Con nhỏ nó bị kẻ nghịch bắt điệu đi làm phu tù.
6 Con gái Si-ôn đã mất hết mọi sự làm cho mình vinh hoa.
 Các quan trưởng nó như nai chẳng tìm được đồng cỏ,
 Chạy trốn kiệt cả sức trước mặt kẻ đuổi theo.
7 Giê-ru-sa-lem, đương ngày khốn khổ lưu ly, nhớ xưa trải mọi mùi vui thích;
 Khi dân nó sa vào tay kẻ nghịch, chẳng ai đến cứu cùng.
 Quân thù xem thấy nó, chê cười nó hoang vu!
8 Giê-ru-sa-lem phạm tội trọng, bởi đó trở nên sự ô uế.
 Mọi kẻ tôn kính đều khinh dể, vì thấy nó trần truồng.
 Nó tự mình thở than, trở lui.
9 Váy nó dơ bẩn; nó chẳng nghĩ sự cuối cùng mình!
 Sự sa sút nó khác thường, chẳng ai yên ủi nó!…
 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin xem sự khốn nạn tôi, vì kẻ thù đã tự tôn mình làm lớn.
10 Kẻ thù đã giơ tay trên mọi vật tốt nó;
 Vì nó đã thấy các dân ngoại xông vào nơi thánh nó.
 Về dân ngoại ấy Ngài có truyền: chẳng được vào hội Ngài.
11 Cả dân nó vừa đi xin bánh, vừa thở than;
 Đổi hết sự vui lấy thức ăn, để tươi tỉnh linh hồn mình.
 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin đoái xem, vì tôi đã nên khinh hèn!
12 Hỡi mọi người đi qua, há chẳng lấy làm quan hệ sao?
 Xét xem có sự buồn bực nào đọ được sự buồn bực đã làm cho ta,
 Mà Đức Giê-hô-va đã làm khốn cho ta nơi ngày Ngài nổi giận phừng phừng.
13 Ngài đã giáng lửa từ trên cao, vào xương cốt ta và thắng được.
 Ngài đã giăng lưới dưới chân ta, làm cho ta thối lui.
 Ngài đã làm cho ta nên đơn chiếc, hằng ngày bị hao mòn.
14 Ách của tội lỗi ta Ngài buộc tay vào,
 Cả bó chất nặng cổ ta, Ngài đã bẻ gãy sức mạnh ta.
 Chúa đã phó ta trong tay chúng nó, mà ta không chống cự được!
15 Chúa đã làm nên hư không lính chiến ở giữa ta.
 Ngài đã nhóm hội lớn nghịch cùng ta, đặng nghiền kẻ trai trẻ ta.
 Chúa đã giày đạp như trong bàn ép con gái đồng trinh của Giu-đa.
16 Vậy nên ta khóc lóc; mắt ta tuôn nước mắt;
 Vì kẻ yên ủi làm tỉnh hồn ta thì đã xa ta.
 Con cái ta bị đơn chiếc, vì kẻ thù đã thắng trận.
17 Si-ôn giơ tay, chẳng ai yên ủi nó;
 Đức Giê-hô-va đã truyền về Gia-cốp: những kẻ chung quanh nó nghịch cùng nó.
 Giê-ru-sa-lem ở giữa chúng nó như một sự ô uế.
18 Đức Giê-hô-va là công bình, vì ta đã bạn nghịch cùng mạng Ngài.
 Hỡi các dân, xin hãy nghe hết thảy, hãy xem sự buồn bực ta!
 Gái đồng trinh và trai trẻ ta đã đi làm phu tù.
19 Ta đã kêu gọi những kẻ yêu mến ta, nhưng họ lừa dối ta.
 Các thầy tế lễ và trưởng lão đã tắt hơi trong thành,
 Khi họ tìm đồ ăn để tươi tỉnh linh hồn mình.

20 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin đoái xem, vì tôi gặp hoạn nạn; lòng tôi bối rối:
 Trái tim tôi chuyển động, vì tôi bạn nghịch lắm lắm!
 Ở ngoài có gươm dao làm cho mất, trong nhà có sự tử vong.
21 Người ta nghe tiếng tôi than thở, chẳng ai hề yên ủi.
 Mọi kẻ thù nghe tin tôi bị nạn, biết Ngài đã làm thì mừng rỡ.
 Ngày Ngài đã rao, Ngài sẽ khiến đến!… Chúng nó sẽ giống như tôi!
22 Nguyền cho mọi tội chúng nó bày ra trước mặt Ngài!
 Xin đãi chúng nó như đãi tôi bởi cớ mọi tội lỗi tôi;
 Vì tôi than thở nhiều, và lòng tôi mòn mỏi.

1

Jerusalem in Affliction

  1How lonely sits the city
   That was full of people!
   How like a widow is she,
   Who was great among the nations!
   The princess among the provinces
   Has become a slave!
  2She weeps bitterly in the night,
   Her tears are on her cheeks;
   Among all her lovers
   She has none to comfort her.
   All her friends have dealt treacherously with her;
   They have become her enemies.
  3Judah has gone into captivity,
   Under affliction and hard servitude;
   She dwells among the nations,
   She finds no rest;
   All her persecutors overtake her in dire straits.
  4The roads to Zion mourn
   Because no one comes to the set feasts.
   All her gates are desolate;
   Her priests sigh,
   Her virgins are afflicted,
   And she is in bitterness.
  5Her adversaries have become the master,
   Her enemies prosper;
   For the Lord has afflicted her
   Because of the multitude of her transgressions.
   Her children have gone into captivity before the enemy.
  6And from the daughter of Zion
   All her splendor has departed.
   Her princes have become like deer
   That find no pasture,
   That flee without strength
   Before the pursuer.
  7In the days of her affliction and roaming,
   Jerusalem remembers all her pleasant things
   That she had in the days of old.
   When her people fell into the hand of the enemy,
   With no one to help her,
   The adversaries saw her
   And mocked at her downfall.
  8Jerusalem has sinned gravely,
   Therefore she has become vile.
   All who honored her despise her
   Because they have seen her nakedness;
   Yes, she sighs and turns away.
  9Her uncleanness is in her skirts;
   She did not consider her destiny;
   Therefore her collapse was awesome;
   She had no comforter.
   “O Lord, behold my affliction,
   For the enemy is exalted!”
  10The adversary has spread his hand
   Over all her pleasant things;
   For she has seen the nations enter her sanctuary,
   Those whom You commanded
   Not to enter Your assembly.
  11All her people sigh,
   They seek bread;
   They have given their valuables for food to restore life.
   “See, O Lord, and consider,
   For I am scorned.”
  12Is it nothing to you, all you who pass by?
   Behold and see
   If there is any sorrow like my sorrow,
   Which has been brought on me,
   Which the Lord has inflicted
   In the day of His fierce anger.
  13“From above He has sent fire into my bones,
   And it overpowered them;
   He has spread a net for my feet
   And turned me back;
   He has made me desolate
   And faint all the day.
  14“The yoke of my transgressions was bound;
   They were woven together by His hands,
   And thrust upon my neck.
   He made my strength fail;
   The Lord delivered me into the hands of those whom I am not able to withstand.
  15“The Lord has trampled underfoot all my mighty men in my midst;
   He has called an assembly against me
   To crush my young men;
   The Lord trampled as in a winepress
   The virgin daughter of Judah.
  16“For these things I weep;
   My eye, my eye overflows with water;
   Because the comforter, who should restore my life,
   Is far from me.
   My children are desolate
   Because the enemy prevailed.”
  17Zion spreads out her hands,
   But no one comforts her;
   The Lord has commanded concerning Jacob
   That those around him become his adversaries;
   Jerusalem has become an unclean thing among them.
  18“The Lord is righteous,
   For I rebelled against His commandment.
   Hear now, all peoples,
   And behold my sorrow;
   My virgins and my young men
   Have gone into captivity.
  19“I called for my lovers,
   But they deceived me;
   My priests and my elders
   Breathed their last in the city,
   While they sought food
   To restore their life.
  20“See, O Lord, that I am in distress;
   My soul is troubled;
   My heart is overturned within me,
   For I have been very rebellious.
   Outside the sword bereaves,
   At home it is like death.
  21“They have heard that I sigh,
   But no one comforts me.
   All my enemies have heard of my trouble;
   They are glad that You have done it.
   Bring on the day You have announced,
   That they may become like me.
  22“Let all their wickedness come before You,
   And do to them as You have done to me
   For all my transgressions;
   For my sighs are many,
   And my heart is faint.”