5

Lời cầu nguyện của dân bị hà hiếp

1 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin nhớ sự đã giáng trên chúng tôi;
 Hãy đoái xem sự sỉ nhục chúng tôi!
2 Sản nghiệp chúng tôi đã sang tay dân ngoại,
 Nhà cửa thuộc về người giống khác.
3 Chúng tôi mất cha, phải mồ côi,
 Mẹ chúng tôi trở nên góa bụa.
4 Chúng tôi uống nước phải trả tiền,
 Phải mua mới có củi.
5 Kẻ đuổi theo kịp chúng tôi, chận cổ chúng tôi;
 Chúng tôi đã mỏi mệt rồi, chẳng được nghỉ!
6 Chúng tôi dang tay hướng về những người Ê-díp-tô
 Và A-si-ri, đặng có bánh ăn no nê.
7 Tổ phụ chúng tôi đã phạm tội, nay không còn nữa.
 Chúng tôi đã mang lấy sự gian ác họ.
8 Kẻ đầy tớ cai trị chúng tôi,
 Chẳng ai cứu chúng tôi khỏi tay họ.
9 Chúng tôi liều mạng mới có bánh mà ăn,
 Vì cớ mũi gươm nơi đồng vắng.
10 Da chúng tôi nóng như lò lửa,
 Vì cơn đói thiêu đốt chúng tôi!
11 Chúng nó đã làm nhục đàn bà tại Si-ôn,
 Và gái đồng trinh trong các thành Giu-đa.
12 Tay chúng nó đã treo các quan trưởng lên,
 Chẳng kính trọng mặt các người già cả.
13 Kẻ trai tráng đã phải mang cối,
 Trẻ con vấp ngã dưới gánh củi.
14 Các người già cả không còn ngồi nơi cửa thành,
 Bọn trai trẻ không còn chơi đàn hát.
15 Lòng chúng tôi hết cả sự vui;
 Cuộc nhảy múa đổi ra tang chế.
16 Mão triều thiên rơi khỏi đầu chúng tôi,
 Khốn cho chúng tôi, vì chúng tôi phạm tội!
17 Vì vậy lòng chúng tôi mòn mỏi,
 Mắt chúng tôi mờ tối,
18 Vì núi Si-ôn đã trở nên hoang vu,
 Chồn cáo đi lại trên đó.
19 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài còn đời đời,
 Ngôi Ngài còn từ đời nầy sang đời kia!
20 Sao Ngài quên chúng tôi mãi mãi,
 Lìa bỏ chúng tôi lâu vậy?
21 Hỡi Đức Giê-hô-va, hãy xây chúng tôi trở về Ngài thì chúng tôi sẽ trở về,
 Làm những ngày chúng tôi lại mới như thuở xưa!
22 Nhưng Ngài lại bỏ hết chúng tôi,
 Ngài giận chúng tôi quá lắm.

5

Cầu Xin Ơn Thương Xót

  1Lạy CHÚA, xin nhớ lại những gì đã xảy đến với chúng con;
  Xin đoái xem và nhìn thấy nỗi nhục nhã của chúng con.
  2Sản nghiệp của chúng con giờ đã đổi chủ và thuộc về người ngoại quốc,
  Nhà cửa của chúng con nay đã là tài sản của ngoại kiều.
  3Chúng con bây giờ là những kẻ côi cút không cha;
  Mẹ của chúng con nay đã trở thành góa phụ.
  4Nước chúng con uống, giờ phải trả tiền mới có;
  Củi để nấu ăn, chúng con phải bỏ bạc ra mua.
  5Cổ chúng con phải mang gông, và chúng con bị sai khiến không ngừng;
  Chúng con bị lao động đến mệt đừ và không được cho nghỉ lấy lại sức.
  6Chúng con phải ngửa tay xin Ai-cập và A-sy-ri,
  Ðể có cơm bánh qua ngày.
  7Tổ tiên chúng con đã phạm tội;
  Tuy họ không còn nữa, nhưng chúng con phải gánh lấy hậu quả tội lỗi của họ.
  8Những kẻ vốn làm tôi đòi nay cai trị chúng con;
  Không ai có thể giải thoát chúng con khỏi tay chúng.
  9Chúng con thiếu điều mất mạng mới có bánh ăn,
  Vì trong đồng hoang gươm đao muốn giết ai thì giết.
  10Da chúng con nóng bỏng tựa lò lửa hực,
  Nó đã đổi thành đen, vì bị cơn đói khủng khiếp dày vò.
  11Chúng đã hãm hiếp phụ nữ ngay giữa Si-ôn nhưng chẳng ai dám làm gì chúng cả;
  Các thiếu nữ trong các thành ở Giu-đa cũng cùng chung số phận thảm thương.
  12Chúng cột tay treo các quan tướng của chúng con lên;
  Các trưởng lão của chúng con chúng không nể mặt.
  13Các thanh niên mệt đuối, vì bị cưỡng bách xay cối đá,
  Các thiếu niên lảo đảo vì phải khuân vác gỗ nặng nề,
  14Các vị bô lão phải rời bỏ việc xét xử nơi cổng thành,
  Những người trẻ không còn đờn ca hát xướng.
  15Niềm vui trong lòng của chúng con đã biến mất,
  Nhảy múa vui mừng giờ đã đổi thành sầu thảm bi ai.
  16Mão chiến thắng đã rơi khỏi đầu chúng con;
  Khốn cho chúng con, vì chúng con đã phạm tội!
  17Bởi cớ ấy lòng chúng con đau đớn;
  Vì những lý do trên mắt chúng con đã hoen mờ.
  18Bởi Núi Si-ôn nay phải nằm quạnh hiu cô độc,
  Ðến nỗi chó rừng có thể đi lảng vảng khắp nơi.
  19Còn Ngài, CHÚA ôi, Ngài trị vì đời đời,
  Ngôi Ngài tồn tại hết đời nọ đến đời kia.
  20Thế sao Ngài lại nỡ quên bẵng chúng con như vậy?
  Sao Ngài đành bỏ rơi chúng con quá nhiều ngày?
  21Lạy CHÚA, xin làm cho chúng con quay về với Ngài, thì chúng con sẽ được quay về,
  Xin làm mới lại những ngày của chúng con,
  Ðể chúng con được niềm vui thánh thiện như thời xa xưa,
  22Trừ phi Ngài đã loại bỏ hẳn chúng con,
  Và Ngài còn giận chúng con, mà chưa thể nguôi ngoai được.