14

1 Người nữ khôn ngoan xây cất nhà mình;
 Song kẻ ngu dại lấy tay mình mà phá hủy nó đi.
2 Ai đi theo sự ngay thẳng kính sợ Đức Giê-hô-va;
 Còn ai ăn ở tà vạy khinh bỉ Ngài,
3 Trong miệng kẻ ngu dại có cây roi đánh phạt sự kiêu ngạo nó;
 Song môi người khôn ngoan giữ lấy người.
4 Đâu không có bò, đó máng cỏ trống không;
 Nhưng nhiều hoa lợi do nơi sức bò đực mà ra.
5 Người chứng trung thành không hề nói dối;
 Còn kẻ làm chứng gian buông lời dối trá.
6 Kẻ nhạo báng tìm khôn ngoan, mà không gặp;
 Song sự tri thức lấy làm dễ cho người thông sáng.
7 Hãy dang xa khỏi mặt kẻ ngu muội,
 Con sẽ chẳng tìm được môi khôn ngoan nơi nó.
8 Sự trí huệ của người khôn khéo, ấy là hiểu rõ đường lối mình;
 Nhưng sự điên cuồng của kẻ ngu muội là sự phỉnh gạt.
9 Kẻ ngu dại bỉ báng tội lỗi;
 Nhưng người ngay thẳng có được ơn của Đức Chúa Trời.
10 Lòng nhìn biết sự cay đắng của lòng;
 Một người ngoại không chia vui với nó được.
11 Nhà kẻ gian ác sẽ bị đánh đổ;
 Song trại người ngay thẳng sẽ được hưng thịnh.
12 Có một con đường coi dường chánh đáng cho loài người;
 Nhưng đến cuối cùng nó thành ra nẻo sự chết.
13 Dầu trong lúc cười cợt lòng vẫn buồn thảm;
 Và cuối cùng sự vui, ấy là điều sầu não.
14 Lòng kẻ nào lìa xa Đức Chúa Trời sẽ được no nê sự kết quả của mình;
 Còn người lành nhờ chính mình mà được thỏa nguyện.
15 Kẻ ngu dốt tin hết mọi lời;
 Nhưng người khôn khéo xem xét các bước mình.
16 Người khôn ngoan sợ và tránh khỏi điều ác;
 Song kẻ ngu muội ở xấc xược, và có lòng cậy mình.
17 Người nóng nảy làm điên làm dại;
 Và kẻ toan mưu ác bị ghét.
18 Kẻ ngu muội được sự điên dại làm cơ nghiệp;
 Song người khôn ngoan được đội mão triều thiên bằng tri thức.
19 Người ác phục trước mặt người thiện;
 Và kẻ dữ cúi lạy ở ngoài cửa người công bình.
20 Người nghèo khó dầu láng giềng cũng ghét bỏ;
 Nhưng bằng hữu của người giàu thì nhiều thay.
21 Ai khinh bỉ kẻ lân cận mình phạm tội;
 Còn ai thương xót người khốn khó lấy làm có phước thay.
22 Kẻ toan mưu ác há chẳng lầm lạc sao?
 Còn nhân từ và chân thật thuộc về người toan mưu thiện.
23 Trong các thứ công việc đều có ích lợi;
 Nhưng miệng nói nhiều chỉ dẫn đến sự thiếu thốn.
24 Giàu có là mão triều thiên cho người khôn ngoan;
 Còn điên cuồng của kẻ ngây dại chỉ là điên cuồng.
25 Kẻ làm chứng chân thật giải cứu linh hồn người ta;
 Song kẻ nào nói dối gây sự phỉnh gạt.
26 Trong sự kính sợ Đức Giê-hô-va có nơi nương cậy vững chắc;
 Và con cái Ngài sẽ được một nơi ẩn núp.
27 Sự kính sợ Đức Giê-hô-va vốn một nguồn sự sống,
 Đặng khiến người ta tránh khỏi bẫy sự chết.
28 Dân sự đông đảo, ấy là sự vinh hiển của vua;
 Còn dân sự ít, ấy khiến cho quan tướng bị bại.
29 Kẻ nào chậm nóng giận có thông sáng lớn;
 Nhưng ai hay nóng nảy tôn lên sự điên cuồng.
30 Lòng bình tịnh là sự sống của thân thể;
 Còn sự ghen ghét là đồ mục của xương cốt.
31 Kẻ hà hiếp người nghèo khổ làm nhục Đấng tạo hóa mình;
 Còn ai thương xót người bần cùng tôn trọng Ngài.
32 Kẻ ác bị đánh đổ trong sự gian ác mình;
 Nhưng kẻ công bình vẫn có nơi nương cậy, dầu trong khi chết.
33 Sự khôn ngoan ở tại lòng người thông sáng;
 Còn điều ở trong lòng kẻ ngu muội được lộ ra.
34 Sự công bình làm cho nước cao trọng;
 Song tội lỗi là sự hổ thẹn cho các dân tộc.
35 Vua làm ơn cho tôi tớ nào ăn ở khôn sáng;
 Nhưng cơn thạnh nộ vua nổi nghịch cùng kẻ gây sự hổ thẹn.

14

  1妇人的智慧建立家室;
  愚昧却亲手拆毁它
  2行事正直的,敬畏耶和华;
  偏离正路的,却藐视他。
  3在愚妄人的口中有骄傲的杖;
  智慧人的嘴唇必保护自己。
  4没有牛,槽就空空;
  土产丰盛却凭牛的力气。
  5诚实的证人不说谎;
  虚假的证人口吐谎言。
  6傲慢人枉寻智慧;
  聪明人易得知识。
  7不要到愚昧人面前,
  你无法从他嘴唇里知道知识。
  8通达人的智慧使他认清自己的道路;
  愚昧人的愚昧却是自欺。
  9愚妄人嘲笑赎愆祭
  但正直人蒙悦纳。
  10心中的苦楚,只有自己知道;
  心里的喜乐,陌生人无法分享。
  11恶人的房屋必倒塌;
  正直人的帐棚必兴旺。
  12有一条路,人以为正,
  至终成为死亡之路。
  13人在喜笑中,心也会忧愁;
  快乐的终点就是愁苦。
  14心中背道的,必满尝其果;
  善人必从自己的行为得到回报。
  15无知的人什么话都信;
  通达人谨慎自己的脚步。
  16智慧人有所惧怕,就远离恶事;
  愚昧人却狂傲自恃。
  17轻易发怒的,行事愚昧;
  擅长诡计的,被人恨恶。
  18愚蒙人承受愚昧为产业;
  通达人得知识为冠冕。
  19坏人在善人面前俯伏;
  恶人在义人门口也是如此。
  20穷乏人,连邻舍也恨他;
  有钱人,爱他的人众多。
  21藐视邻舍的,这人有罪;
  施恩给困苦人的,这人有福。
  22谋恶的,岂非走入迷途?
  谋善的,有慈爱和诚实。
  23任何勤劳总有收获;
  仅耍嘴皮必致穷乏。
  24智慧人的冠冕是富有智慧;
  愚昧人的愚昧终究是愚昧。
  25诚实作证,救人性命;
  口吐谎言是诡诈。
  26敬畏耶和华的,大有倚靠;
  他的儿女也有避难所。
  27敬畏耶和华是生命的泉源,
  使人离开死亡的圈套。
  28君王的荣耀在乎民多;
  没有百姓,王就衰败。
  29不轻易发怒的,大有聪明;
  性情暴躁的,大显愚昧。
  30平静的心使肉体有生气;
  嫉妒使骨头朽烂。
  31欺压贫寒人的,是蔑视造他的主;
  怜悯贫穷人的,是尊敬主。
  32恶人因所行的恶必被推倒;
  义人临死,有所投靠。
  33智慧安居在聪明人的心中,
  在愚昧人的心中却不认识
  34公义使邦国高举;
  罪恶是百姓的羞辱。
  35君王的恩宠临到智慧的臣仆;
  但其愤怒临到蒙羞的臣仆。