1 Sau đó năm ngày, có thầy cả thượng phẩm là A-na-nia đến, với vài người trưởng lão cùng một nhà diễn thuyết kia tên là Tẹt-tu-lu, trình đơn kiện Phao-lô trước mặt quan tổng đốc. 2 Phao-lô bị đòi đến rồi, Tẹt-tu-lu khởi sự cáo người như vầy: 3 Bẩm quan lớn Phê-lít, nhờ ơn quan mà chúng tôi được hưởng sự bình an trọn vẹn, và nhờ sự khôn ngoan của quan đổi được mọi tình tệ để giúp dân nầy, lúc nào và nơi nào chúng tôi cũng rất cảm tạ biết ơn quan vậy. 4 Nhưng muốn cho khỏi phiền quan lâu hơn, thì tôi xin quan lấy lòng khoan nhân mà nghe một vài lời chúng tôi nói đây. 5 Vậy, chúng tôi đã gặp người nầy, như là đồ ôn dịch, đã gây loạn trong hết thảy người Giu-đa trên cả thế giới: Nó làm đầu của phe người Na-xa-rét, 6 cũng đã toan làm ô uế đền thờ, nên chúng tôi đã bắt nó.⚓8 Xin chính quan hãy tự tra hỏi hắn, thì sẽ biết được mọi việc chúng tôi đang kiện cáo. 9 Đến phiên các người Giu-đa cũng hùa theo lời đó, quyết rằng thật có như vậy. 10 Quan tổng đốc ra dấu biểu Phao-lô nói đi, thì người thưa rằng: Tôi biết quan làm quan án trong nước nầy đã lâu năm, nên tôi dạn dĩ mà bênh vực duyên cớ mình. 11 Quan tra xét thì sẽ biết tôi vừa lên thành Giê-ru-sa-lem mà thờ lạy, chưa được mười hai ngày nay. 12 Người ta chẳng từng gặp tôi, hoặc trong đền thờ, hoặc trong nhà hội, hoặc trong thành phố, cãi lẫy cùng ai hay xui dân làm loạn bao giờ. 13 Bây giờ họ cũng chẳng biết lấy chi mà làm chứng cớ về điều họ kiện tôi đó. 14 Trước mặt quan, tôi nhận rằng theo như đạo mà họ gọi là một phe đảng, tôi thờ phượng Đức Chúa Trời của tổ phụ tôi, tin mọi điều chép trong sách luật và các sách tiên tri; 15 và tôi có sự trông cậy nầy nơi Đức Chúa Trời, như chính họ cũng có vậy, tức là sẽ có sự sống lại của người công bình và không công bình. 16 Cũng vì cớ ấy, nên tôi vẫn gắng sức cho có lương tâm không trách móc trước mặt Đức Chúa Trời và trước mặt loài người. 17 Vả, đã lâu năm nay tôi đi vắng, rồi mới về bố thí cho bổn quốc tôi và dâng của lễ.⚓18 Đang khi ấy, có mấy người Giu-đa quê ở cõi A-si kia gặp tôi ở trong đền thờ, được tinh sạch, chớ chẳng có dân đông hay rối loạn chi. 19 Nếu họ có điều gì kiện tôi, thì có lẽ đến hầu trước mặt quan mà cáo đi. 20 Hay là các người ở đây phải nói cho biết đã thấy tôi có sự gì đáng tội lúc tôi đứng tại tòa công luận, 21 hoặc có, thì cũng chỉ trách câu tôi nói giữa họ rằng: Ấy vì sự sống lại của kẻ chết mà hôm nay tôi bị xử đoán trước mặt các ông.⚓ 22 Phê-lít vẫn biết rõ ràng về đạo người nói đó, nên giãn việc kiện ra, mà rằng: Khi nào quan quản cơ Ly-sia xuống, ta sẽ xét việc nầy. 23 Đoạn, người truyền cho thầy đội giữ Phao-lô, nhưng phải cho người hơi được thong thả, có kẻ nào thuộc về người đến hầu việc người, thì đừng cấm. 24 Qua mấy ngày sau, Phê-lít với vợ mình là Đơ-ru-si, người Giu-đa, đến, rồi sai gọi Phao-lô, và nghe người nói về đức tin trong Đức Chúa Jêsus Christ. 25 Nhưng khi Phao-lô nói về sự công bình, sự tiết độ và sự phán xét ngày sau, thì Phê-lít run sợ, nói rằng: Bây giờ ngươi hãy lui; đợi khi nào ta rảnh, sẽ gọi lại. 26 Phê-lít cũng trông Phao-lô lót bạc cho mình; nên năng đòi người đến, và nói chuyện cùng người. 27 Khỏi hai năm, Bốt-tiu Phê-tu đến thay Phê-lít. Bởi cớ Phê-lít muốn làm cho dân Giu-đa bằng lòng, bèn cứ giam Phao-lô nơi ngục.
24
Phao-lô trước tổng đốc Phê-lít
1Năm ngày sau, thầy tế lễ thượng phẩm A-na-nia đi xuống Sê-sa-rê cùng với vài trưởng lão và một luật sư tên Tẹt-tu-lu để kiện Phao-lô trước mặt tổng đốc. 2Khi Phao-lô đã được gọi vào, Tẹt-tu-lu bắt đầu tố cáo như sau: 3“Thưa ngài tổng đốc Phê-lít! Nhờ ơn tổng đốc mà lâu nay chúng tôi được hưởng hòa bình; nhờ sự khôn ngoan của ngài mà nhiều cải cách đã được thực hiện cho dân tộc nầy. Ở đâu và lúc nào, chúng tôi cũng đều đón nhận những điều ấy với lòng tri ân sâu xa. 4Nhưng để khỏi làm phiền quan thêm nữa, tôi xin ngài lấy lòng khoan nhân mà nghe lời trình bày ngắn gọn của chúng tôi: 5Thật vậy, chúng tôi đã gặp người nầy như là đồ ôn dịch, đã gây rối loạn giữa vòng người Do Thái trên khắp thế giới và là đầu đảng của phái Na-xa-rét. 6Nó cũng đã làm ô uế đền thờ nên chúng tôi đã bắt nó.⚓8Xin chính ngài hãy tra hỏi nó để có thể biết mọi điều mà chúng tôi tố cáo.” 9Những người Do Thái cũng đồng tình với lời cáo buộc và quả quyết thật đúng như vậy. 10Khi tổng đốc ra hiệu bảo Phao-lô nói, ông thưa: “Tôi biết ngài làm thẩm phán trong nước nầy đã lâu năm nên tôi vui mừng tự biện hộ trước ngài. 11Như ngài đã biết, tôi lên Giê-ru-sa-lem để thờ phượng chưa được mười hai ngày nay. 12Người ta chẳng từng thấy tôi tranh cãi với ai hay xúi giục dân chúng nổi loạn bao giờ, hoặc trong đền thờ, hoặc nơi nhà hội, hay trong thành phố. 13Bây giờ, họ cũng không thể đưa ra bằng chứng nào về điều họ tố cáo tôi trước mặt ngài. 14Tôi thừa nhận trước ngài rằng tôi theo đạo mà họ gọi là một bè phái đó. Tôi thờ phượng Đức Chúa Trời của tổ phụ tôi, tin mọi điều chép trong sách luật pháp và các sách tiên tri. 15Tôi có cùng một hi vọng nơi Đức Chúa Trời như chính họ cũng có vậy, tức là sẽ có sự sống lại của cả người công chính lẫn người bất nghĩa. 16Cũng vì cớ ấy, tôi luôn cố gắng để có lương tâm không bị cáo trách trước mặt Đức Chúa Trời và trước mặt con người. 17Sau những năm xa vắng, bây giờ tôi mới trở về đất nước để đem phẩm vật cứu trợ và dâng tế lễ.⚓18Họ gặp tôi đang làm lễ thanh tẩy trong đền thờ, chứ chẳng có tụ tập đám đông hoặc gây rối loạn gì cả. 19Nhưng có một vài người Do Thái từ A-si-a có mặt ở đó; nếu họ có điều gì kiện tôi thì phải đến hầu trước mặt ngài để tố cáo đi. 20Hoặc những người ở đây phải cho biết tôi đã phạm tội gì lúc tôi đứng trước Hội đồng Công luận; 21có chăng chỉ là một câu tôi nói khi đứng giữa họ: ‘Chính vì sự sống lại của kẻ chết mà hôm nay tôi bị xử đoán trước mặt các ông.’ ”⚓ 22Phê-lít vốn biết rõ về đạo mà Phao-lô nói đó nên cho hoãn phiên tòa và tuyên bố: “Khi nào viên chỉ huy Ly-si-a xuống, ta sẽ quyết định việc nầy.” 23Tổng đốc ra lệnh cho đội trưởng canh giữ Phao-lô, nhưng phải cho ông được tự do hơn, và nếu có thân nhân ông đến săn sóc thì đừng ngăn cấm. 24Mấy ngày sau, Phê-lít với vợ mình là Đơ-ru-si, người Do Thái, đến và sai gọi Phao-lô để nghe ông nói về đức tin trong Đấng Christ Jêsus. 25Nhưng khi Phao-lô nói về sự công chính, sự tiết độ và sự phán xét tương lai, thì Phê-lít run sợ và nói: “Bây giờ anh hãy lui ra; khi nào có dịp tiện ta sẽ gọi lại!” 26Đồng thời, Phê-lít cũng hi vọng Phao-lô đút lót tiền cho mình, nên thường đòi ông đến và nói chuyện với ông. 27Hai năm sau, Pốt-tiu Phê-tu đến thay Phê-lít. Vì muốn được lòng dân Do Thái, Phê-lít cứ giam Phao-lô trong ngục.