23

Ba-la-am dâng của lễ, và mặc dầu Ba-lác, chúc phước dân Y-sơ-ra-ên hai lần

1 Ba-la-am nói cùng Ba-lác rằng: Hãy cất tại đây cho tôi bảy cái bàn thờ, cùng sắm sẵn cho tôi bảy con bò đực và bảy con chiên đực. 2 Ba-lác làm như Ba-la-am đã nói; hai người dâng một con bò đực và một con chiên đực trên mỗi bàn thờ. 3 Đoạn, Ba-la-am nói cùng Ba-lác rằng: Vua hãy đứng gần của lễ thiêu của vua, tôi sẽ đi; có lẽ Đức Giê-hô-va sẽ hiện ra cùng tôi chăng, tôi sẽ thuật lại cùng vua điều chi Ngài cho tôi thấy. Người đi lên một nơi cao trống trải. 4 Đức Chúa Trời hiện ra cùng Ba-la-am, và Ba-la-am thưa cùng Ngài rằng: Tôi có lập bảy cái bàn thờ, và trên mỗi bàn thờ tôi có dâng một con bò đực và một con chiên đực. 5 Đức Giê-hô-va để lời trong miệng Ba-la-am và phán rằng: Hãy trở về cùng Ba-lác và nói như vậy… 6 Ba-la-am bèn trở về cùng Ba-lác; nầy, người và các sứ thần Mô-áp đứng gần của lễ thiêu vua.
7 Ba-la-am bèn nói lời ca mình mà rằng:
 Ba-lác, vua Mô-áp, sai vời tôi từ A-ram,
 Từ những núi Đông phương, và nói:
 --- Hãy đến rủa sả Gia-cốp cho ta!
 Hãy đến, giận mắng Y-sơ-ra-ên! ---
8 Kẻ mà Đức Chúa Trời không rủa sả, tôi sẽ rủa sả làm sao?
 Kẻ mà Đức Chúa Trời không giận mắng tôi sẽ giận mắng làm sao?
9 Vì từ đỉnh các núi, tôi thấy người,
 Từ đầu cao gò đống, tôi nhìn người:
 Kìa, là một dân ở riêng ra,
 Sẽ không nhập số các nước.
10 Ai đếm được bụi cát của Gia-cốp,
 Ai tu bộ được phần tư của Y-sơ-ra-ên?
 Người công chánh thác thể nào, tôi nguyện thác thể ấy;
 Cuối cùng người nghĩa làm sao, tôi nguyện cuối cùng tôi làm vậy!
11 Bấy giờ, Ba-lác nói cùng Ba-la-am rằng: Ngươi đã làm chi với ta? Ta thỉnh ngươi để rủa sả những thù nghịch ta, kìa ngươi lại chúc phước cho! 12 Người đáp rằng: Tôi há không nên cẩn thận nói điều Đức Giê-hô-va đặt vào miệng tôi sao? 13 Ba-lác bèn nói: Vậy, hãy đến cùng ta trong một chỗ khác, là nơi ngươi sẽ thấy dân nầy, vì ngươi chỉ đã thấy ở đầu cùng nó, chớ không thấy hết; ở đó hãy rủa sả nó cho ta. 14 Vậy, người dẫn Ba-la-am đến đồng Xô-phim, trên chót núi Phích-ga, lập bảy cái bàn thờ, và trên mỗi cái dâng một con bò đực và một con chiên đực. 15 Ba-la-am bèn nói cùng Ba-lác rằng: Hãy đứng đây gần của lễ thiêu của vua, còn tôi sẽ đi lại đó, đón Đức Giê-hô-va. 16 Đức Giê-hô-va hiện ra cùng Ba-la-am, để những lời trong miệng người, mà rằng: Hãy trở về cùng Ba-lác và nói như vậy…
17 Ba-la-am trở về cùng Ba-lác; người và các sứ thần Mô-áp đứng gần của lễ thiêu của vua. Ba-lác hỏi: Đức Giê-hô-va có phán chi? 18 Ba-la-am bèn nói lời ca mình mà rằng:
 Hỡi Ba-lác, hãy đứng dậy và nghe!
 Hỡi con trai Xếp-bô, hãy lắng tai!
19 Đức Chúa Trời chẳng phải là người để nói dối,
 Cũng chẳng phải là con loài người đặng hối cải.
 Điều Ngài đã nói, Ngài há sẽ chẳng làm ư?
 Điều Ngài đã phán, Ngài há sẽ chẳng làm ứng nghiệm sao?
20 Nầy, tôi đã lãnh mạng chúc phước;
 Ngài đã ban phước, tôi chẳng cãi đâu.
21 Ngài chẳng xem tội ác nơi Gia-cốp, Và không thấy tà vạy trong Y-sơ-ra-ên;
 Giê-hô-va, Đức Chúa Trời người, ở cùng người,
 Trong Y-sơ-ra-ên có tiếng reo mừng của vua.
22 Ấy là Đức Chúa Trời đã rút dân đó ra khỏi xứ Ê-díp-tô;
 Chúng có sức mạnh như bò rừng vậy.
23 Không có phù chú nơi Gia-cốp,
 Cũng chẳng có bói khoa trong Y-sơ-ra-ên,
 Vì đến kỳ định, sẽ nói về Gia-cốp và Y-sơ-ra-ên rằng:
 Việc Đức Chúa Trời làm lạ là dường nào!
24 Kìa, một thứ dân hưng lên như sư tử cái,
 Và vùng lên khác nào sư tử đực;
 Chỉ khi nào đã xé được mồi mới nằm xuống,
 Và uống huyết những kẻ bị thương.
25 Bấy giờ, Ba-lác nói cùng Ba-la-am rằng: Chớ rủa sả họ, nhưng cũng đừng chúc phước cho nữa. 26 Ba-la-am đáp cùng Ba-lác rằng: Tôi há chẳng có nói: Tôi phải làm mọi điều Đức Giê-hô-va sẽ phán dặn sao? 27 Ba-lác lại nói cùng Ba-la-am rằng: Vậy, hãy lại, ta dẫn ngươi đến một chỗ khác; có lẽ Đức Chúa Trời sẽ ưng cho ngươi rủa sả dân nầy tại đó chăng. 28 Ba-lác bèn dẫn Ba-la-am đến chót núi Phê-ô, đối ngang đồng vắng. 29 Ba-la-am nói cùng Ba-lác rằng: Tại đây, hãy lập cho tôi bảy cái bàn thờ, và sắm sẵn bảy con bò đực và bảy con chiên đực. 30 Vậy, Ba-lác làm theo như Ba-la-am đã nói; trên mỗi bàn thờ, người dâng một con bò đực và một con chiên đực.

23

Balaam’s First Message

1Balaam said, “Build me seven altars here, and prepare seven bulls and seven rams for me.” 2Balak did as Balaam said, and the two of them offered a bull and a ram on each altar.
3Then Balaam said to Balak, “Stay here beside your offering while I go aside. Perhaps the Lord will come to meet with me. Whatever he reveals to me I will tell you.” Then he went off to a barren height.
4God met with him, and Balaam said, “I have prepared seven altars, and on each altar I have offered a bull and a ram.”
5The Lord put a word in Balaam’s mouth and said, “Go back to Balak and give him this word.”
6So he went back to him and found him standing beside his offering, with all the Moabite officials. 7Then Balaam spoke his message:
  “Balak brought me from Aram,
   the king of Moab from the eastern mountains.
  ‘Come,’ he said, ‘curse Jacob for me;
   come, denounce Israel.’
  8How can I curse
   those whom God has not cursed?
  How can I denounce
   those whom the Lord has not denounced?
  9From the rocky peaks I see them,
   from the heights I view them.
  I see a people who live apart
   and do not consider themselves one of the nations.
  10Who can count the dust of Jacob
   or number even a fourth of Israel?
  Let me die the death of the righteous,
   and may my final end be like theirs!”
11Balak said to Balaam, “What have you done to me? I brought you to curse my enemies, but you have done nothing but bless them!”
12He answered, “Must I not speak what the Lord puts in my mouth?”

Balaam’s Second Message

13Then Balak said to him, “Come with me to another place where you can see them; you will not see them all but only the outskirts of their camp. And from there, curse them for me.” 14So he took him to the field of Zophim on the top of Pisgah, and there he built seven altars and offered a bull and a ram on each altar.
15Balaam said to Balak, “Stay here beside your offering while I meet with him over there.”
16The Lord met with Balaam and put a word in his mouth and said, “Go back to Balak and give him this word.”
17So he went to him and found him standing beside his offering, with the Moabite officials. Balak asked him, “What did the Lord say?”
18Then he spoke his message:
  “Arise, Balak, and listen;
   hear me, son of Zippor.
  19God is not human, that he should lie,
   not a human being, that he should change his mind.
  Does he speak and then not act?
   Does he promise and not fulfill?
  20I have received a command to bless;
   he has blessed, and I cannot change it.
  21“No misfortune is seen in Jacob,
   no misery observed in Israel.
  The Lord their God is with them;
   the shout of the King is among them.
  22God brought them out of Egypt;
   they have the strength of a wild ox.
  23There is no divination against Jacob,
   no evil omens against Israel.
  It will now be said of Jacob
   and of Israel, ‘See what God has done!’
  24The people rise like a lioness;
   they rouse themselves like a lion
  that does not rest till it devours its prey
   and drinks the blood of its victims.”
25Then Balak said to Balaam, “Neither curse them at all nor bless them at all!”
26Balaam answered, “Did I not tell you I must do whatever the Lord says?”

Balaam’s Third Message

27Then Balak said to Balaam, “Come, let me take you to another place. Perhaps it will please God to let you curse them for me from there.” 28And Balak took Balaam to the top of Peor, overlooking the wasteland.
29Balaam said, “Build me seven altars here, and prepare seven bulls and seven rams for me.” 30Balak did as Balaam had said, and offered a bull and a ram on each altar.