14

Tai hạn hán. – Sự Giê-rê-mi cầu thay

1 Có lời Đức Giê-hô-va phán cùng Giê-rê-mi về sự hạn hán. 2 Giu-đa đương sầu thảm, cửa thành suy bại, chúng nó đều mặc áo đen, ngồi trên đất; và tiếng kêu của Giê-ru-sa-lem vang lên. 3 Những người sang sai kẻ hèn đi tìm nước; đi đến hồ và tìm không được, xách bình không mà trở về; thẹn thuồng xấu hổ, và che đầu lại. 4 Vì cớ đất đều nẻ hết, bởi không có mưa xuống trong xứ, người cầm cày xấu hổ và trùm đầu lại. 5 Nai cái đẻ con ra trong đồng và bỏ đi, vì không có cỏ. 6 Những lừa rừng đứng trên các gò trọi, hít hơi như chó đồng, vì không cỏ nên mắt lòa.
7 Hỡi Đức Giê-hô-va, dầu tội ác chúng tôi làm chứng nghịch cùng chúng tôi, xin Ngài vì danh mình mà làm! Sự bội nghịch của chúng tôi nhiều lắm; chúng tôi đã phạm tội nghịch cùng Ngài. 8 Ngài là sự trông cậy của Y-sơ-ra-ên, là Đấng cứu trong khi hoạn nạn, sao Ngài như một người trú ngụ ở trong đất, như người bộ hành căng trại ngủ đậu một đêm? 9 Sao Ngài như người thất kinh, như người mạnh dạn chẳng có thể giải cứu? Hỡi Đức Giê-hô-va! Dầu vậy, Ngài vẫn ở giữa chúng tôi! Chúng tôi được xưng bằng danh Ngài, xin đừng lìa bỏ chúng tôi!
10 Đức Giê-hô-va phán với dân nầy như vầy: Chúng nó ưa đi dông dài, chẳng ngăn cấm chân mình, nên Đức Giê-hô-va chẳng nhận lấy chúng nó. Bây giờ Ngài nhớ đến sự hung ác chúng nó và thăm phạt tội lỗi.
11 Đức Giê-hô-va lại phán cùng tôi rằng: Chớ cầu sự lành cho dân nầy. 12 Khi chúng nó kiêng ăn, ta sẽ chẳng nghe lời khấn nguyện của chúng nó; khi chúng nó dâng của lễ thiêu và của lễ chay, ta chẳng nhậm đâu; nhưng ta sẽ diệt chúng nó bởi gươm dao, đói kém, và ôn dịch. 13 Tôi bèn thưa rằng: Ôi! Hỡi Chúa Giê-hô-va, nầy, các tiên tri bảo họ rằng: Các ngươi sẽ không thấy gươm dao, sẽ chẳng có đói kém; nhưng ta sẽ ban sự bình an bền lâu cho các ngươi ở trong miền nầy.
14 Đức Giê-hô-va lại phán cùng tôi rằng: Ấy là những lời nói dối, mà các tiên tri đó nhân danh ta truyền ra. Ta chẳng từng sai họ đi, chẳng từng truyền lịnh và chẳng từng phán cùng họ. Họ nói tiên tri đó là theo những sự hiện thấy giả dối, sự bói khoa, sự hư không, và sự lừa gạt bởi lòng riêng mình! 15 Vậy nên, Đức Giê-hô-va phán về những kẻ tiên tri chẳng bởi ta sai đến, mà nói tiên tri nhân danh ta, rằng: Trong đất nầy sẽ chẳng có gươm dao và đói kém! Chính các tiên tri đó sẽ bị diệt bởi gươm dao và đói kém. 16 Những kẻ mà họ truyền lời tiên tri ấy cho, sẽ cùng vợ, con trai, con gái mình vì gươm dao đói kém bị ném ngoài đường phố Giê-ru-sa-lem, chẳng có ai chôn cất, vì ta sẽ khiến điều ác chúng nó đã làm lại đổ về mình! 17 Ngươi khá bảo cho chúng nó lời nầy: Mắt ta rơi lụy đêm ngày chẳng thôi; vì gái đồng trinh của dân ta bị tồi tàn, bị thương rất là đau đớn. 18 Nếu ta ra nơi đồng ruộng, thì thấy những người bị gươm đâm; nếu ta vào trong thành, thì thấy những kẻ đau ốm vì sự đói kém. Chính các đấng tiên tri và các thầy tế lễ đi dạo trong đất mình, cũng không có sự hiểu biết.
19 Vậy thì Ngài đã bỏ hết Giu-đa sao? Lòng Ngài đã gớm ghét Si-ôn sao? Làm sao Ngài đã đánh chúng tôi, không phương chữa lành? Đương đợi sự bình an mà chẳng có sự lành; đương trông kỳ lành bịnh, mà gặp sự kinh hãi. 20 Hỡi Đức Giê-hô-va, chúng tôi nhìn biết điều ác chúng tôi và tội lỗi của tổ phụ chúng tôi, vì chúng tôi đều phạm tội nghịch cùng Ngài. 21 Xin hãy vì danh Ngài, chớ chán chúng tôi, và chớ để nhục ngôi vinh hiển của Ngài! Xin Ngài nhớ lời giao ước với chúng tôi mà chớ hủy. 22 Trong những sự hư vô của dân ngoại, há có quyền làm mưa được sao? Có phải từ trời xuống mưa được chăng? Hỡi Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng tôi, Ngài há chẳng phải là Đấng đó? Vậy nên chúng tôi sẽ trông đợi Ngài, vì Ngài đã làm ra mọi sự ấy.

14

Giu-đa không còn hy vọng được giải thoát

1Đây là lời Chúa dạy Giê-rê-mi để giải thích lý do đất nước Giu-đa bị hạn hán. 2Giu-đa than khóc, các cổng thành rên rỉ, nhân dân ta thán, lăn lóc dưới đất. Giê-ru- sa-lem kêu la. 3Người quyền quý sai đầy tớ ra giếng gánh nước, nhưng các giếng đều cạn khô; đầy tớ gánh thùng không trở về, xấu hổ, bối rối, trùm kín đầu lại. 4Mặt đất khô cằn nứt nẻ, các bác nông phu sợ hãi. 5Nai bỏ con chạy trốn vì đồng khô cỏ cháy. 6Lừa rừng đứng trên nơi cao, hít gió như sài lang, mắt đờ đẫn vì không còn cỏ nữa.
7Thưa Chúa Hằng Hữu, dù tội lỗi chúng con làm chứng nghịch cùng chúng con, xin Chúa vì danh Ngài mà hành động; vì chúng con sa ngã rất nhiều lần và phạm tội nghịch cùng Ngài. 8Chúa là Hy vọng của Y-sơ-ra-ên, là Cứu Chúa của nhân dân trong thời hoạn nạn, tại sao Chúa trở thành một khách lạ giữa đất nước, như người lữ khách trọ qua đêm? 9Tại sao Chúa như một người lực lưỡng nhưng không cứu giúp được ai? Thưa Chúa Hằng Hữu, Chúa vẫn còn ngự giữa chúng con. Chúng con vẫn còn được gọi bằng danh Ngài. Xin Chúa đừng lìa bỏ chúng con!
10Chúa Hằng Hữu phán dạy nhân dân: "Vì họ ưa đi lang thang bậy bạ, chẳng biết kiềm chế chân mình, nên Ta không tiếp nhận họ. Ta sẽ nhớ sự gian ác của họ và hình phạt tội lỗi họ." 11Chúa lại bảo tôi: "Đừng cầu sự lành cho dân tộc này. 12Khi họ nhịn ăn và kêu cầu, Ta sẽ không lắng nghe. Khi họ dâng tế lễ thiêu và của lễ chay, Ta sẽ không chấp nhận. Nhưng Ta sẽ tiêu diệt họ bằng chiến tranh, đói kém và dịch hạch."
13Tôi thưa: "Ôi, thưa Chúa Hằng Hữu; này, các tiên tri thường bảo nhân dân: 'Đồng bào sẽ không bị nạn chiến tranh hay đói kém nhưng Chúa sẽ ban hòa bình thật sự cho đất nước này." 14Chúa đáp: "Các tiên tri ấy nhân danh Ta truyền giảng những lời giả dối. Ta chẳng bao giờ sai họ hoặc truyền lệnh hoặc phán bảo họ điều gì. Nhưng họ truyền giảng cho nhân dân một khải tượng bịa đặt, một lời bói toán hão huyền vói tâm địa lừa gạt. 15Vì thế, Chúa Hằng Hữu phán về những tiên tri mạo danh Ngài mà truyền giảng: dù Ta không sai phái, họ cứ nói bừa rằng đất nước này chẳng bị chiến tranh và đói kém, chính các tiên tri ấy sẽ chết vì chiến tranh và đói kém; 16thi hài những kẻ đã nghe theo các tiên tri ấy sẽ nằm la liệt trong các đường phố thủ đô vì chiến tranh và đói kém, cả vợ chồng, con trai, con gái đều sẽ chết hết, không còn ai chôn cất họ, vì Ta sẽ đổ tội ác của họ trên đầu họ.
17Vậy, con hãy bảo nhân dân: "Cứ để cho mắt Ta tuôn lụy đêm ngày chẳng thôi vì các cô gái đồng trinh của dân Ta đã bị thương tích trầm trọng. 18Nếu Ta ra vùng đông quê, chỉ thấy rật thây người chết trong chiến cuộc. Nếu Ta vào trong thành phố lại thấy những nạn nhân đói khát, bệnh tật chỉ còn da bọc xương. Phải, các tiên tri lẫn thầy tế lễ đều bị lưu đày đến một xứ hoàn toàn xa lạ."
19Thưa Chúa, có phải Chúa đã bỏ hẳn Giu-đa không? Có phải Ngài gớm ghét Giê-ru-sa-lem không? Tại sao Chúa đánh dân Ta mà không chữa lành? Chúng tôi trông mong hòa bình nhưng chỉ có chiến tranh; chờ đợi được lành bệnh mà chỉ thấy khủng bố. 20Chúng tôi nhận tội trước mặt Chúa, tội của chúng tôi cũng như của tổ phụ chúng tôi. Chúng tôi đã phạm tội nghịch cùng Ngài. 21Nhưng vì danh Chúa, xin đừng ghét bỏ chúng tôi. Xin đừng bôi nhọ Ngai vinh quang của Ngài. Xin Chúa nhớ, đừng bỏ giao ước Ngài đã lập với chứng tôi! 22Trong các thần giả dối của các nước, ai có thể làm mưa được? Bầu trời tự nó làm sao sa mưa móc xuống? Chỉ có Chúa, Đấng Hằng Hữu có quyền làm mưa làm gió. Ngài là Chân Thần của chúng tôi. Vậy, chúng tôi sẽ chờ đợi Ngài vì Ngài làm được mọi việc.