20

Pha-su-rơ sai bỏ tù Giê-rê-mi

1 Pha-su-rơ, con trai của thầy tế lễ Y-mê, làm quản đốc nhà Đức Giê-hô-va, có nghe Giê-rê-mi nói tiên tri những việc nầy. 2 Pha-su-rơ bèn đánh đòn đấng tiên tri Giê-rê-mi, cùm lại ở cửa trên Bên-gia-min, thuộc về nhà Đức Giê-hô-va. 3 Bữa sau, Pha-su-rơ thả Giê-rê-mi ra khỏi cùm. Giê-rê-mi nói với người rằng: Đức Giê-hô-va không xưng ngươi là Pha-su-rơ đâu, mà xưng là Ma-go-Mít-sa-bíp 4 Vì Đức Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, ta sẽ phó ngươi làm sự kinh hãi cho chính mình và hết thảy bạn hữu mình nữa; chúng nó sẽ chết bởi gươm của kẻ thù mình, chính mắt ngươi sẽ ngó thấy. Ta cũng sẽ phó cả dân sự Giu-đa trong tay vua Ba-by-lôn, người sẽ đem chúng nó sang Ba-by-lôn làm phu tù, và lấy gươm giết đi. 5 Ta lại sẽ phó mọi của cải thành nầy, cùng lợi đã làm ra, vật quí hiện có; thật, ta sẽ phó đồ châu báu của các vua Giu-đa trong tay kẻ thù nghịch, chúng nó sẽ lấy làm của cướp mà đem về Ba-by-lôn. 6 Hỡi Pha-su-rơ, chính mình ngươi cùng những kẻ ở trong nhà ngươi, thảy đều đi làm phu tù. Ngươi sẽ đến Ba-by-lôn, chết và chôn tại đó, luôn cả bạn hữu ngươi nữa, tức những kẻ mà ngươi đã nói tiên tri giả dối cho.
7 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài đã khuyên dỗ tôi, và tôi đã chịu khuyên dỗ; Ngài mạnh hơn tôi và đã được thắng. Trọn ngày tôi cứ làm trò cười, và ai cũng nhạo báng tôi. 8 Mỗi lần tôi nói thì cất tiếng kêu la; tôi kêu rằng: Bạo ngược và hủy diệt! Vì lời của Đức Giê-hô-va làm cho tôi cả ngày bị sỉ nhục chê cười. 9 Nếu tôi nói: Tôi sẽ chẳng nói đến Ngài nữa; tôi sẽ chẳng nhân danh Ngài mà nói nữa, thì trong lòng tôi như lửa đốt cháy, bọc kín trong xương tôi, và tôi mệt mỏi vì nín lặng, không chịu được nữa.
10 Tôi có nghe những lời chế nhạo của nhiều người, kinh hãi mọi bề. Những bạn hữu thiết nghĩa của tôi trông cho tôi vấp ngã, đều nói rằng: Hãy cáo nó, và chúng ta cũng sẽ cáo nó; có lẽ nó sẽ chịu khuyên dỗ, thì chúng ta sẽ thắng nó, và trả thù nó.
11 Nhưng Đức Giê-hô-va ở với tôi như một tay anh hùng đáng khiếp; nên những kẻ bắt bớ tôi sẽ vấp ngã, sẽ chẳng thắng hơn. Vì họ ăn ở chẳng khôn, thì sẽ chịu sỉ nhục rất lớn, tức là sự hổ nhuốc đời đời chẳng hề quên được. 12 Nhưng, hỡi Đức Giê-hô-va vạn quân! Ngài là Đấng thử người công bình, xem thấu trong lòng trong trí, xin cho tôi thấy Ngài báo thù họ, vì tôi đã đem việc mình tỏ cùng Ngài. 13 Hãy hát cho Đức Giê-hô-va, hãy ngợi khen Đức Giê-hô-va! Vì Ngài đã giải cứu linh hồn kẻ nghèo nàn ra khỏi tay những kẻ ác.
14 Đáng rủa cho cái ngày mà tôi đã sinh! Nguyền cho cái ngày mà mẹ tôi đẻ tôi ra đừng được phước! 15 Đáng rủa thay là người đem tin cho cha tôi rằng: Ngươi đã sanh con trai! --- làm cho cha tôi đầy sự vui mừng. --- 16 Nguyền cho người đó cũng như các thành mà Đức Giê-hô-va đã phá đổ chẳng phàn nàn! Nguyền cho nó vừa lúc ban mai nghe kêu la, đến trưa nghe kêu lớn tiếng; 17 vì đã chẳng giết tôi từ trong lòng mẹ; thì mẹ tôi đã làm mồ mả tôi, và thai lớn luôn luôn. 18 Sao tôi đã ra khỏi thai để chịu cực khổ lo buồn, cả đời mang sỉ nhục?

20

Ba-sua sẽ bị bắt

1Ba-sua, con Im-mê là thầy tế lễ và là viên chức cao cấp nhất trong đền thờ CHÚA. Khi nghe Giê-rê-mi nói tiên tri trong sân đền thờ 2thì ông bắt đánh đòn nhà tiên tri Giê-rê-mi. Ông cho cùm tay chân Giê-rê-mi vào hai khối gỗ lớn và nhốt ở Cổng Trên của Bên-gia-min trong đền thờ Chúa. 3Hôm sau khi Ba-sua tháo Giê-rê-mi ra khỏi hai khối gỗ thì Giê-rê-mi bảo ông rằng, “Tên Chúa đặt cho ngươi không phải là Ba-sua nữa. Bây giờ tên Ngài đặt cho ngươi là Kinh hoàng Tứ Phía. 4CHÚA phán như sau: Ta sẽ sớm mang sự kinh hoàng đến cho ngươi và bạn hữu ngươi. Ngươi sẽ chứng kiến kẻ thù giết các bạn hữu ngươi bằng gươm. Rồi ta sẽ trao toàn dân Giu-đa vào tay vua Ba-by-lôn, người sẽ đày chúng làm tù binh sang Ba-by-lôn và giết chúng bằng gươm. 5Ta sẽ trao hết của cải thành nầy cho kẻ thù, đồ đạc, châu báu, kho tàng của các vua Giu-đa. Quân thù sẽ mang tất cả những của báu đó sang Ba-by-lôn. 6Còn về phần ngươi, Ba-sua, ngươi và mọi người trong nhà ngươi sẽ bị bắt làm tù binh. Ngươi sẽ bị đày qua Ba-by-lôn, nơi ngươi sẽ chết và được chôn, ngươi, bạn hữu ngươi là những người mà ngươi đã tiên tri dối trá với họ.”

Lời phàn nàn thứ năm của Giê-rê-mi

  7Lạy CHÚA, Ngài đã gạt tôi, tôi đã bị gạt.
   Ngài mạnh hơn tôi, nên Ngài đã thắng.
  Tôi đã trở thành trò cười;
   Mọi người đều chế giễu tôi suốt ngày.
  8Mỗi khi tôi nói là tôi phải hét.
  Tôi luôn luôn thét lên,
   vì những sự bạo ngược và hủy diệt.
  Tôi thuật lại cho dân chúng điều tôi nhận từ CHÚA,
   nhưng rốt cuộc tôi chỉ chuốc lấy sỉ nhục.
  Người ta chế giễu tôi suốt ngày.
  9Đôi khi tôi tự nhủ,
   “Thôi hãy quên CHÚA đi.
  Đừng nói đến danh Ngài nữa.”
   Nhưng lúc đó thì lời Ngài như lửa thiêu đốt trong lòng tôi,
   thấu vào xương cốt tôi.
  Tôi không thể nào giữ mãi trong lòng được,
   rốt cuộc tôi không giữ được nữa, phải nói ra.
  10Tôi nghe nhiều người thì thầm về tôi rằng:
   “Sự kinh hoàng vây nó bốn bề!
  Hãy nói về nó! Hãy mách với các quan cai trị về nó.”
   Bạn bè tôi chỉ mong tôi sơ hở.
  Chúng nói, “Chắc mình phỉnh nó được
   để đánh bại nó và trả thù.”
  11Nhưng CHÚA bảo hộ tôi như một chiến sĩ mạnh bạo,
   nên những kẻ đuổi theo tôi sẽ ngã té;
   chúng sẽ không thể nào đánh bại được tôi.
  Chúng sẽ xấu hổ vì thất bại,
   sẽ không ai quên điều sỉ nhục của chúng.
  12Lạy CHÚA Toàn Năng, Ngài thử nghiệm người lành;
   Ngài dò xét tận đáy lòng và tâm tư mỗi người.
  Tôi đã cho Ngài biết lời tranh luận của tôi với chúng,
   nên xin cho tôi nhìn thấy
   sự trừng phạt xứng đáng Ngài giáng trên chúng.
  13Hãy xướng hát cho CHÚA!
   Hãy ca tụng Ngài!
  Vì Ngài giải cứu người nghèo
   khỏi quyền lực kẻ độc ác.

Lời phàn nàn thứ sáu của Giê-rê-mi

  14Ngày tôi sinh đáng bị nguyền rủa;
   nguyền cho ngày ấy không phước hạnh gì khi mẹ tôi sinh tôi ra.
  15Nguyện cho người báo tin cho cha tôi rằng,
   “Ông có con trai!” thì người ấy bị nguyền rủa.
  Tin đó khiến cha tôi rất mừng.
  16Nguyện người đó như các thành
   bị CHÚA hủy diệt không thương xót.
  Nguyện người nghe tiếng than khóc vào buổi sáng
   và tiếng chiến trận vào buổi trưa,
  17vì người không giết tôi cho rồi trước khi tôi ra đời.
   Lúc đó bụng mẹ tôi sẽ là nấm mồ cho tôi;
  Bụng mẹ tôi sẽ mang thai mãi mãi.
  18Tại sao tôi phải lọt lòng mẹ?
   Đời tôi chỉ biết khốn khổ và sầu não,
   và mạng sống tôi sẽ chấm dứt trong hổ nhục.