1 Đức Giê-hô-va phán: Trong thời đó, người ta sẽ bới xương của các vua Giu-đa, xương của các quan trưởng, xương của các thầy tế lễ, xương của các tiên tri, và xương của các dân cư Giê-ru-sa-lem ra khỏi mồ mả. 2 Người ta sẽ phơi những xương ấy ra dưới mặt trời, mặt trăng, và cơ binh trên trời, tức là những vật mà họ đã yêu mến, hầu việc, bước theo, tìm cầu, và thờ lạy. Những xương ấy sẽ chẳng được thâu lại, chẳng được chôn lại; sẽ như phân trên mặt đất. 3 Mọi kẻ sót của họ hàng gian ác ấy còn lại trong mọi nơi ta đã đuổi chúng nó đến, chúng nó sẽ cầu chết hơn là sống, Đức Giê-hô-va vạn quân phán vậy. 4 Vậy ngươi khá bảo chúng nó rằng: Đức Giê-hô-va phán như vầy: Người ta vấp ngã, há chẳng đứng dậy sao? Kẻ nào trở đi, há chẳng trở về sao? 5 Vậy thì làm sao mà dân sự Giê-ru-sa-lem nầy cứ mài miệt trong sự bội nghịch đời đời? Chúng nó khăng khăng giữ điều gian trá, chẳng chịu trở lại. 6 Ta đã lắng tai và nghe: Chúng nó chẳng nói ngay thẳng, chẳng có ai ăn năn điều ác của mình, mà rằng: Ta đã làm gì? Thảy đều giong ruổi như ngựa xông vào trận. 7 Chim hạc giữa khoảng không tự biết các mùa đã định cho nó; chim cu, chim yến, chim nhạn giữ kỳ dời chỗ ở. Nhưng dân ta chẳng biết luật pháp của Đức Giê-hô-va! 8 Sao các ngươi nói được rằng: Chúng ta là khôn sáng, có luật pháp Đức Giê-hô-va ở với chúng ta? Nhưng, nầy, ngọn bút giả dối của bọn thông giáo đã làm cho luật pháp ấy ra sự nói dối! 9 Những kẻ khôn sáng bị xấu hổ, sợ hãi, và bị bắt. Chúng nó đã bỏ lời của Đức Giê-hô-va; thì sự khôn ngoan nó là thể nào? 10 Vậy nên, ta sẽ ban vợ chúng nó cho kẻ khác, ruộng chúng nó cho chủ mới; vì từ kẻ rất nhỏ cho đến người rất lớn, ai nấy đều tham lam; từ tiên tri cho đến thầy tế lễ, ai nấy đều làm sự gian dối.⚓11 Chúng nó rịt vít thương cho con gái dân ta cách sơ sài, nói rằng: Bình an, bình an! Mà không bình an chi hết.⚓12 Chúng nó làm ra sự gớm ghiếc, há lấy làm xấu hổ ư? Đã chẳng xấu hổ chút nào, lại cũng không thẹn đỏ mặt. Vậy nên chúng nó sẽ ngã với những người vấp ngã. Đến ngày thăm phạt, chúng nó sẽ bị lật đổ, Đức Giê-hô-va phán vậy. 13 Đức Giê-hô-va phán: Thật, ta sẽ diệt hết chúng nó. Chẳng còn trái nho trên cây nho; chẳng còn trái vả trên cây vả; lá sẽ khô rụng; những điều ta đã ban cho, sẽ bị cất lấy! 14 Sao chúng ta cứ ngồi yên? Hãy nhóm lại và vào các thành bền vững, và nín lặng tại đó! Vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta đã khiến chúng ta nín lặng, Ngài cho chúng ta uống mật đắng, vì chúng ta đã phạm tội nghịch cùng Đức Giê-hô-va. 15 Chúng ta trông sự bình an, nhưng chẳng có sự tốt gì đến; trông kỳ chữa lành, mà sự sợ hãi đây nầy! 16 Về phía thành Đan, nghe tiếng thét của ngựa nó; nghe tiếng ngựa chiến nó hí lên, khắp đất đều run rẩy; vì chúng nó đã đến; nuốt đất và mọi vật trong nó, nuốt thành và dân cư nó. 17 Nầy, ta sẽ sai rắn, bọ cạp đến giữa các ngươi, chẳng ai ếm chú được nó; chúng nó sẽ cắn các ngươi, Đức Giê-hô-va phán vậy. 18 Ước gì tôi được yên ủi, khỏi sự lo buồn! Lòng tôi mỏi mệt trong tôi! 19 Nầy, có tiếng kêu la của con gái dân ta, kêu từ đất xa lắm, rằng: Đức Giê-hô-va không còn ở trong Si-ôn sao? Vua của thành ấy không còn ở giữa thành sao? Sao chúng nó dùng tượng chạm của mình và vật hư không của dân ngoại mà chọc giận ta vậy? 20 Mùa gặt đã qua, mùa hạ đã hết, mà chúng ta chưa được cứu rỗi! 21 Con gái dân ta bị thương, ta vì đó bị thương; ta đương sầu thảm; bị sự kinh hãi bắt lấy. 22 Trong Ga-la-át há chẳng có nhũ hương sao? Há chẳng có thầy thuốc ở đó sao? Vậy thì làm sao mà bịnh con gái dân ta chẳng chữa lành?
8
1“Lúc ấy,” CHÚA phán, “người ta sẽ lấy hài cốt của các vua Giu-đa, hài cốt của các quan nó, hài cốt của các tư tế nó, hài cốt của các tiên tri nó, và hài cốt của dân cư Giê-ru-sa-lem ra khỏi các phần mộ của chúng, 2rồi chúng sẽ bị đem phơi dưới mặt trời, mặt trăng, và tất cả các tinh tú trên trời, là những thứ chúng đã yêu mến, chúng đã phục vụ, chúng đã đi theo, chúng đã cầu vấn, và chúng đã phụng thờ. Hài cốt của chúng sẽ không được gom lại và không được chôn cất, nhưng sẽ như phân trên mặt đất. 3Bấy giờ tất cả những kẻ còn sót lại của dân tộc xấu xa tội lỗi ấy đều ước ao rằng thà chết còn hơn là sống ở những nơi Ta xua đuổi chúng đến,” CHÚA các đạo quân phán vậy.
Xã Hội Băng Hoại
4“Ngươi hãy nói với chúng: CHÚA phán thế nầy, Khi người ta ngã, chẳng lẽ họ không đứng dậy sao? Khi người ta đi lạc đường, chẳng lẽ họ không quay trở lại sao? 5Thế nhưng sao dân nầy đã quay lưng bỏ đi, Và Giê-ru-sa-lem cứ miệt mài trong con đường lầm lạc mãi vậy? Chúng cứ cố tình bám theo sự dối trá, Chúng cứ ngoan cố, chúng không chịu quay về. 6Ta đã lắng tai và chăm chú để nghe, Nhưng chúng chẳng nói thật, Không ai hối cải về việc ác của mình, Mà nói rằng, ‘Hỡi ôi, tôi đã làm gì vậy?’ Nhưng ai nấy cứ theo đường riêng của mình, Như chiến mã cắm đầu phóng vào trận mạc. 7Ngay cả loài cò hạc sống ở trên cao mà còn biết mùa nào phải di chuyển, Loài bồ câu đất, chim én, và chim nhạn còn biết mùa nào phải làm gì, Nhưng dân Ta lại không biết mạng lịnh của CHÚA. 8Làm sao các ngươi có thể nói được rằng, ‘Chúng tôi khôn ngoan, vì luật pháp của CHÚA ở với chúng tôi,’ Trong khi sự thật là bọn dạy giáo luật đã dùng ngòi bút của chúng bẻ cong lẽ thật, Và biến nó thành một điều dối trá? 9Bọn học thức khôn ngoan ấy sẽ phải xấu hổ thẹn thùng, Chúng sẽ phải sợ hãi và sẽ bị tóm cổ lôi đi; Này, lời của CHÚA mà chúng còn dám cả gan loại bỏ, Thì học thức khôn ngoan của chúng còn có giá trị gì? 10Vì thế vợ của chúng Ta sẽ ban cho kẻ khác, Ruộng vườn của chúng Ta sẽ trao cho những kẻ đến chiếm xứ trong tương lai, Vì từ kẻ nhỏ nhất cho đến người lớn nhất, Ai nấy đều kiếm lợi một cách không lương thiện, Từ các tiên tri cho đến các tư tế, Ai cũng đều gian dối mánh mung. 11Chúng đã băng bó vết thương của dân Ta cách sơ sài cẩu thả, Rồi bảo rằng, ‘Bình an! Bình an!’ mà kỳ thật chẳng có bình an chi cả. 12Chúng đã làm những điều gớm ghiếc; Há chúng không biết tự trọng mà hổ thẹn sao? Nhưng chúng đã không lấy thế làm nhục; Chúng đã không biết đỏ mặt thẹn thùng. Vì vậy, chúng sẽ ngã xuống giữa những người ngã xuống, Vào thời kỳ Ta đoán phạt chúng trong tương lai. Chúng chắc chắn sẽ bị lật đổ,” CHÚA phán.
13CHÚA phán, “Ta muốn đem chúng ra để giữ chúng lại, Nhưng cây nho chẳng còn một trái trên cành, Cây vả cũng chẳng còn trái, Ngay cả lá của chúng cũng đã héo khô, Thật vậy, những gì Ta đã ban cho chúng đều chẳng còn gì cả.” 14Tại sao chúng ta cứ ngồi yên bất động? Hãy tập họp lại; Chúng ta hãy vào cố thủ trong các thành kiên cố, Thà chúng ta chết chung với nhau trong đó, Vì CHÚA, Ðức Chúa Trời của chúng ta, đã quyết tâm tiêu diệt chúng ta; Ngài đoán phạt chúng ta như thể chúng ta bị bắt phải uống nước độc, Vì chúng ta đã phạm tội chống lại Ngài. 15Chúng ta mong mỏi bình an, nhưng an lành đâu chẳng thấy; Chúng ta trông mong được chữa lành, nhưng chỉ thấy toàn nỗi kinh hoàng.
16“Ở Ðan người ta đã bắt đầu nghe tiếng thở hổn hển của các ngựa của chúng, Khi nghe tiếng các chiến mã của chúng hí, cả xứ đều kinh hoàng run rẩy. Chúng đến, thiêu nuốt đất nước và mọi vật trong đó, Thiêu nuốt thành trì và tiêu diệt mọi người trong đó. 17Nầy, Ta thả các rắn độc ra giữa các ngươi, Các rắn cực độc mà không kẻ dụ rắn nào có thể kiềm chế chúng được, Chúng sẽ cắn các ngươi,” CHÚA phán.
Giê-rê-mi-a Khóc Cho Dân
18Niềm vui của tôi đã mất, Nỗi buồn thảm tràn ngập tâm hồn tôi, Lòng tôi sờn ngã. 19Hãy nghe, tiếng kêu khóc của con gái dân tôi từ xa vọng về, “CHÚA có còn ở Si-ôn không? Vua của nàng có còn ở với nàng không?” “Tại sao các ngươi đã chọc giận Ta bằng những hình tượng, Bằng những thần tượng hư ảo của các dân ngoại?”
20Mùa gặt đã qua, mùa hè đã hết, Mà chúng ta vẫn chưa được cứu. 21Vì nỗi đau của con gái dân tôi nên lòng tôi đau đớn, Tôi than thở âu sầu, và nỗi kinh hoàng bám chặt lấy tôi. 22Không còn dầu chữa bịnh ở Ghi-lê-át sao? Chẳng còn có y sĩ nào ở đó nữa hay sao, mà bịnh của con gái dân tôi vẫn chưa được chữa lành?