1 Đức Giê-hô-va phán: Trong thời đó, người ta sẽ bới xương của các vua Giu-đa, xương của các quan trưởng, xương của các thầy tế lễ, xương của các tiên tri, và xương của các dân cư Giê-ru-sa-lem ra khỏi mồ mả. 2 Người ta sẽ phơi những xương ấy ra dưới mặt trời, mặt trăng, và cơ binh trên trời, tức là những vật mà họ đã yêu mến, hầu việc, bước theo, tìm cầu, và thờ lạy. Những xương ấy sẽ chẳng được thâu lại, chẳng được chôn lại; sẽ như phân trên mặt đất. 3 Mọi kẻ sót của họ hàng gian ác ấy còn lại trong mọi nơi ta đã đuổi chúng nó đến, chúng nó sẽ cầu chết hơn là sống, Đức Giê-hô-va vạn quân phán vậy. 4 Vậy ngươi khá bảo chúng nó rằng: Đức Giê-hô-va phán như vầy: Người ta vấp ngã, há chẳng đứng dậy sao? Kẻ nào trở đi, há chẳng trở về sao? 5 Vậy thì làm sao mà dân sự Giê-ru-sa-lem nầy cứ mài miệt trong sự bội nghịch đời đời? Chúng nó khăng khăng giữ điều gian trá, chẳng chịu trở lại. 6 Ta đã lắng tai và nghe: Chúng nó chẳng nói ngay thẳng, chẳng có ai ăn năn điều ác của mình, mà rằng: Ta đã làm gì? Thảy đều giong ruổi như ngựa xông vào trận. 7 Chim hạc giữa khoảng không tự biết các mùa đã định cho nó; chim cu, chim yến, chim nhạn giữ kỳ dời chỗ ở. Nhưng dân ta chẳng biết luật pháp của Đức Giê-hô-va! 8 Sao các ngươi nói được rằng: Chúng ta là khôn sáng, có luật pháp Đức Giê-hô-va ở với chúng ta? Nhưng, nầy, ngọn bút giả dối của bọn thông giáo đã làm cho luật pháp ấy ra sự nói dối! 9 Những kẻ khôn sáng bị xấu hổ, sợ hãi, và bị bắt. Chúng nó đã bỏ lời của Đức Giê-hô-va; thì sự khôn ngoan nó là thể nào? 10 Vậy nên, ta sẽ ban vợ chúng nó cho kẻ khác, ruộng chúng nó cho chủ mới; vì từ kẻ rất nhỏ cho đến người rất lớn, ai nấy đều tham lam; từ tiên tri cho đến thầy tế lễ, ai nấy đều làm sự gian dối.⚓11 Chúng nó rịt vít thương cho con gái dân ta cách sơ sài, nói rằng: Bình an, bình an! Mà không bình an chi hết.⚓12 Chúng nó làm ra sự gớm ghiếc, há lấy làm xấu hổ ư? Đã chẳng xấu hổ chút nào, lại cũng không thẹn đỏ mặt. Vậy nên chúng nó sẽ ngã với những người vấp ngã. Đến ngày thăm phạt, chúng nó sẽ bị lật đổ, Đức Giê-hô-va phán vậy. 13 Đức Giê-hô-va phán: Thật, ta sẽ diệt hết chúng nó. Chẳng còn trái nho trên cây nho; chẳng còn trái vả trên cây vả; lá sẽ khô rụng; những điều ta đã ban cho, sẽ bị cất lấy! 14 Sao chúng ta cứ ngồi yên? Hãy nhóm lại và vào các thành bền vững, và nín lặng tại đó! Vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta đã khiến chúng ta nín lặng, Ngài cho chúng ta uống mật đắng, vì chúng ta đã phạm tội nghịch cùng Đức Giê-hô-va. 15 Chúng ta trông sự bình an, nhưng chẳng có sự tốt gì đến; trông kỳ chữa lành, mà sự sợ hãi đây nầy! 16 Về phía thành Đan, nghe tiếng thét của ngựa nó; nghe tiếng ngựa chiến nó hí lên, khắp đất đều run rẩy; vì chúng nó đã đến; nuốt đất và mọi vật trong nó, nuốt thành và dân cư nó. 17 Nầy, ta sẽ sai rắn, bọ cạp đến giữa các ngươi, chẳng ai ếm chú được nó; chúng nó sẽ cắn các ngươi, Đức Giê-hô-va phán vậy. 18 Ước gì tôi được yên ủi, khỏi sự lo buồn! Lòng tôi mỏi mệt trong tôi! 19 Nầy, có tiếng kêu la của con gái dân ta, kêu từ đất xa lắm, rằng: Đức Giê-hô-va không còn ở trong Si-ôn sao? Vua của thành ấy không còn ở giữa thành sao? Sao chúng nó dùng tượng chạm của mình và vật hư không của dân ngoại mà chọc giận ta vậy? 20 Mùa gặt đã qua, mùa hạ đã hết, mà chúng ta chưa được cứu rỗi! 21 Con gái dân ta bị thương, ta vì đó bị thương; ta đương sầu thảm; bị sự kinh hãi bắt lấy. 22 Trong Ga-la-át há chẳng có nhũ hương sao? Há chẳng có thầy thuốc ở đó sao? Vậy thì làm sao mà bịnh con gái dân ta chẳng chữa lành?
8
Sự mù quáng của dân Giu-đa
1Đức Giê-hô-va phán: “Lúc ấy, người ta sẽ lôi ra khỏi mộ xương của các vua Giu-đa, xương của các thủ lĩnh, xương của các thầy tế lễ, xương của các nhà tiên tri, và xương của cư dân Giê-ru-sa-lem. 2Người ta sẽ phơi các xương ấy dưới mặt trời, mặt trăng, và tất cả các tinh tú trên trời mà chúng đã yêu mến, phục vụ, đi theo, cầu hỏi, và thờ lạy. Các xương ấy sẽ chẳng được gom lại, cũng chẳng được chôn cất nhưng sẽ thành phân bón trên mặt đất. 3Đối với mọi kẻ sống sót của gia tộc gian ác ấy tại những nơi mà Ta đuổi chúng đến, thì thà chết còn hơn sống.” Đức Giê-hô-va vạn quân phán vậy. 4“Con hãy bảo chúng rằng Đức Giê-hô-va có phán: ‘Khi vấp ngã, người ta không đứng dậy sao? Khi lầm lạc, người ta không quay về sao? 5Vậy thì tại sao dân nầy cứ quay đi, Giê-ru-sa-lem nầy cứ mãi phản bội? Chúng khăng khăng giữ điều gian trá, Từ chối quay về. 6Ta đã chú ý lắng nghe, Nhưng chúng không nói thật, Không một ai ăn năn tội ác mình, Lại còn nói: “Tôi có làm gì đâu!” Tất cả đều theo đuổi con đường riêng Như con ngựa xông vào trận mạc. 7Ngay cả chim hạc bay trên không Còn biết mùa di chuyển; Chim gáy, chim yến, chim nhạn, Còn nhớ mùa trở về; Nhưng dân Ta chẳng biết Phán quyết của Đức Giê-hô-va!
8Làm sao các ngươi dám nói: “Chúng tôi khôn ngoan, Luật pháp Đức Giê-hô-va ở với chúng tôi,”? Nhưng nầy, ngọn bút giả dối của các thầy thông giáo Đã làm cho luật pháp ấy ra lời dối trá! 9Kẻ khôn ngoan sẽ bị xấu hổ, Mất tinh thần và bị mắc bẫy. Chúng nó đã lìa bỏ lời của Đức Giê-hô-va, Thì còn khôn ngoan nỗi gì? 10Vì vậy, Ta sẽ phó vợ chúng cho người khác,⚓ Ruộng chúng cho chủ mới; Vì từ người nhỏ nhất đến người lớn nhất, Đều tham lợi bất chính; Từ nhà tiên tri đến thầy tế lễ, Đều sống giả dối. 11Chúng chữa vết thương con gái dân Ta cách sơ sài,⚓ Rồi bảo: “Bình an! Bình an!” Mà không bình an chi hết. 12Chúng làm điều ghê tởm, đáng xấu hổ, Nhưng chúng chẳng thấy xấu hổ, Cũng chẳng biết hổ thẹn là gì. Vì vậy, chúng sẽ vấp ngã giữa những kẻ vấp ngã; Đến ngày Ta trừng phạt, chúng sẽ ngã gục,’”
13Đức Giê-hô-va phán: “Ta muốn gom chúng lại và tiêu diệt chúng, Sẽ không còn trái nho trên cây nho, Chẳng còn trái vả trên cây vả; Lá sẽ khô héo; Những gì Ta đã ban cho chúng sẽ bị tước mất.”
14Sao chúng ta cứ ngồi yên? Hãy tập trung lại, cùng chạy vào các thành kiên cố Và chết tại đó! Vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta đã định cho chúng ta phải chết, Ngài cho chúng ta uống nước độc, Vì chúng ta đã phạm tội với Đức Giê-hô-va. 15Chúng ta trông đợi bình an, Nhưng không thấy điều tốt đẹp nào đến cả; Mong mỏi kỳ chữa lành, Mà chỉ thấy nỗi khiếp kinh.
16Từ thành Đan, người ta đã nghe tiếng hét của ngựa; Đất rung chuyển vì tiếng hí của các con ngựa chiến. Chúng đã đến nuốt đất và sản vật của đất, Nuốt thành và cư dân trong thành.
17“Nầy, Ta sẽ sai rắn đến giữa các ngươi, Loài rắn độc chẳng ai ếm chú được, Chúng sẽ cắn các ngươi.”
Nhà tiên tri than khóc dân chúng
18Ước gì tôi được an ủi khỏi cơn đau buồn, Nỗi đớn đau làm tan nát cõi lòng! 19Nầy, có tiếng kêu cứu của con gái dân tôi, Từ miền đất xa xăm vọng về: “Đức Giê-hô-va không còn ở trong Si-ôn sao? Vua Si-ôn không còn ngự trong thành sao?”
“Tại sao chúng dùng tượng chạm của chúng Và thần hư không của dân ngoại, Mà chọc giận Ta?”
20“Mùa gặt đã qua, mùa hạ đã hết, Mà chúng tôi chưa được cứu!” 21Vì vết thương của con gái dân tôi mà lòng tôi đau xót, Tôi khóc than sầu muộn, nỗi kinh hoàng bám chặt lấy tôi.
22Trong Ga-la-át không có nhũ hương sao? Ở đó cũng không còn thầy thuốc sao? Vậy thì tại sao vết thương con gái dân tôi Không được chữa lành?