24

  1“Why does the Almighty not set times for judgment?
   Why must those who know him look in vain for such days?
  2There are those who move boundary stones;
   they pasture flocks they have stolen.
  3They drive away the orphan’s donkey
   and take the widow’s ox in pledge.
  4They thrust the needy from the path
   and force all the poor of the land into hiding.
  5Like wild donkeys in the desert,
   the poor go about their labor of foraging food;
   the wasteland provides food for their children.
  6They gather fodder in the fields
   and glean in the vineyards of the wicked.
  7Lacking clothes, they spend the night naked;
   they have nothing to cover themselves in the cold.
  8They are drenched by mountain rains
   and hug the rocks for lack of shelter.
  9The fatherless child is snatched from the breast;
   the infant of the poor is seized for a debt.
  10Lacking clothes, they go about naked;
   they carry the sheaves, but still go hungry.
  11They crush olives among the terraces ;
   they tread the winepresses, yet suffer thirst.
  12The groans of the dying rise from the city,
   and the souls of the wounded cry out for help.
   But God charges no one with wrongdoing.

  13“There are those who rebel against the light,
   who do not know its ways
   or stay in its paths.
  14When daylight is gone, the murderer rises up,
   kills the poor and needy,
   and in the night steals forth like a thief.
  15The eye of the adulterer watches for dusk;
   he thinks, ‘No eye will see me,’
   and he keeps his face concealed.
  16In the dark, thieves break into houses,
   but by day they shut themselves in;
   they want nothing to do with the light.
  17For all of them, midnight is their morning;
   they make friends with the terrors of darkness.

  18“Yet they are foam on the surface of the water;
   their portion of the land is cursed,
   so that no one goes to the vineyards.
  19As heat and drought snatch away the melted snow,
   so the grave snatches away those who have sinned.
  20The womb forgets them,
   the worm feasts on them;
  the wicked are no longer remembered
   but are broken like a tree.
  21They prey on the barren and childless woman,
   and to the widow they show no kindness.
  22But God drags away the mighty by his power;
   though they become established, they have no assurance of life.
  23He may let them rest in a feeling of security,
   but his eyes are on their ways.
  24For a little while they are exalted, and then they are gone;
   they are brought low and gathered up like all others;
   they are cut off like heads of grain.

  25“If this is not so, who can prove me false
   and reduce my words to nothing?”

24

Gióp luận rằng sự xét đoán của Đức Chúa Trời khó giải. – Thường thấy kẻ ác được may mắn

1 Nhân vì Đấng Toàn năng đã định kỳ phạt ác,
 Cớ sao Ngài không khiến kẻ nhận biết Ngài được thấy ngày ấy?
2 Có người dời sụt mộc giới,
 Ăn cắp bầy chiên, rồi dẫn cho ăn.
3 Chúng cướp dẫn lừa của kẻ mồ côi,
 Lấy bò của người góa bụa làm của cầm.
4 Chúng khiến kẻ nghèo lìa bỏ đường chánh đáng,
 Kẻ khốn cùng của thế gian đồng nhau đi ẩn tránh.
5 Kìa, vừa sớm mai chúng đi ra làm công việc mình,
 Tìm lương thực mình, như lừa rừng nơi đồng vắng;
 Đồng vắng cấp vật thực cho con cái chúng nó.
6 Chúng nó thâu góp rơm cỏ tại trong đồng ruộng,
 Mót trái nho trong vườn nho của kẻ làm ác.
7 Trọn đêm chúng nó nằm trần truồng, không quần áo,
 Và chẳng có mền đắp khỏi lạnh.
8 Chúng nó bị dầm mưa núi,
 Không nơi đụt, bèn nép mình vào hòn đá.
9 Có người cướp kẻ mồ côi cha còn bú;
 Bắt thế chân áo trên mình kẻ nghèo;
10 Đến đỗi người nghèo phải đi trần không áo,
 Vác những bó lúa, mà bị đói.
11 Chúng ép dầu trong kho chủ mình,
 Đạp trái nho nơi thùng, mà bị khát.
12 Từ trong thành nổi lên tiếng thở than của người ta,
 Linh hồn kẻ bị thương kêu van;
 Song Đức Chúa Trời không kể đến tội ác vẫn phạm tại đó.

13 Cũng có kẻ khác thù nghịch với ánh sáng;
 Không biết đạo của ánh sáng,
 Và chẳng đi trong con đường nó.
14 Vừa rạng ngày kẻ giết người chỗi dậy,
 Giết kẻ nghèo khổ và túng cùng;
 Còn ban đêm nó như kẻ trộm.
15 Mắt kẻ hành dâm cũng trông ngóng khi chập tối,
 Mà nói rằng: “Chẳng một mắt ai sẽ thấy tôi”,
 Và nó che kín mặt mình.
16 Đương đêm tối tăm chúng nó khoét nhà,
 Ban ngày lại rút ẩn mất;
 Chúng nó chẳng biết ánh sáng.
17 Buổi sáng vốn là bóng chết cho chúng nó thay thảy,
 Vì chúng nó biết sự kinh hãi về bóng sự chết,

18 Chúng nó qua chong chóng như vật nhẹ trôi nơi mặt nước;
 Phần nghiệp họ bị rủa sả tại trên đất;
 Chẳng còn trở về lối vườn nho nữa.
19 Sự khô hạn và sự nắng tiêu tan nước tuyết đi;
 Âm phủ cũng làm như vậy cho những kẻ có tội.
20 Lòng mẹ sẽ quên chúng nó đi;
 Các sâu bọ ăn ngon chúng nó;
 Người ta không còn nhớ họ nữa;
 Và sự gian ác sẽ bị bẻ gẫy ra như cây cối…
21 Chúng nó cướp giựt người đàn bà son sẻ, không sanh con,
 Chẳng làm điều lành cho người góa bụa.
22 Song Đức Chúa Trời lấy quyền năng Ngài mà bảo toàn người thế lực;
 Ngài đỡ lên kẻ hết trông được bảo tồn mạng sống mình.
23 Đức Chúa Trời ban cho chúng sự vững vàng, chúng nương cậy nơi sự ấy;
 Nhưng con mắt Ngài coi chừng đường lối của chúng.
24 Chúng được cao trọng; đoạn một ít lâu, chẳng còn nữa.
 Chúng ngã xuống, bị cất đem đi như mọi người khác;
 Họ bị cắt như ngọn gié lúa vậy.
25 Nếu điều đó chẳng vậy, ai bắt lẽ tôi nói dối,
 Và diệt lời giảng luận tôi ra hư không?