Pha-ra-ôn bị tai vạ nữa, khứng thả dân Y-sơ-ra-ên đi, rồi lại nuốt lời
1 Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Hãy đi đến Pha-ra-ôn, vì ta đã làm rắn lòng người và lòng quần thần, để làm cho các dấu lạ của ta tỏ ra giữa họ, 2 hầu cho ngươi thuật cùng con và cháu mình những công việc to tát ta đã làm trên dân Ê-díp-tô, các dấu lạ ta đã làm giữa vòng họ, đặng các ngươi biết rằng ta là Đức Giê-hô-va. 3 Môi-se và A-rôn bèn đi đến Pha-ra-ôn mà tâu rằng: Giê-hô-va là Đức Chúa Trời dân Hê-bơ-rơ, có phán như vầy: Ngươi không chịu hạ mình trước mặt ta cho đến chừng nào? Hãy tha dân ta đi, để chúng nó hầu việc ta. 4 Nếu từ chối, không cho dân ta đi, nầy, ngày mai ta sẽ sai cào cào đến địa phận ngươi; 5 nó sẽ phủ rợp trên mặt đất, người ta chẳng còn thấy đất nữa; nó sẽ cắn xả những vật chi còn lại, tức vật nào trận mưa đá còn chừa lại; nó cũng cắn xả những cây mọc ngoài đồng ruộng các ngươi, 6 vào đầy cung điện ngươi, dinh thất của quần thần ngươi, và nhà cửa của người Ê-díp-tô: ấy là một điều tổ phụ ngươi, đến đỗi thủy tổ ngươi, cũng chẳng bao giờ thấy từ khi họ đã có trên mặt đất cho đến ngày nay. Đoạn, Môi-se xây mặt lui ra khỏi Pha-ra-ôn. 7 Quần thần Pha-ra-ôn tâu rằng: Đến chừng nào người nầy mới thôi gài bẫy ta? Hãy tha dân ấy đi, để chúng nó hầu việc Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng nó! Bệ-hạ há chưa biết rằng nước Ê-díp-tô đã bị nguy vong sao? 8 Họ bèn truyền đòi Môi-se và A-rôn trở lại cùng Pha-ra-ôn; người nói rằng: Hãy đi hầu việc Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi. Hết thảy những ai là người phải đi? 9 Môi-se tâu rằng: Chúng tôi đi, sẽ đem nam phụ lão ấu và chiên bò theo, vì về phần chúng tôi, ấy là một lễ của Đức Giê-hô-va. 10 Pha-ra-ôn bèn nói rằng: Cầu xin Đức Giê-hô-va ở cùng các ngươi! Hồ dễ ta cho các ngươi cùng con cái đều đi sao! Không! quả thật không cho đâu, vì các ngươi có mưu ác! 11 Không được vậy đâu, chỉ các ngươi, là đàn ông, phải đi hầu việc Đức Giê-hô-va, vì là điều các ngươi đã xin. Đoạn, họ bèn đuổi Môi-se và A-rôn khỏi trước mặt Pha-ra-ôn.
Tai vạ thứ tám: cào cào
12 Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Hãy giơ tay ngươi ra trên xứ Ê-díp-tô, đặng khiến cào cào tràn lên xứ đó, cắn xả rau cỏ và mọi vật chi trên đất mưa đá còn chừa lại. 13 Vậy, Môi-se bèn giơ gậy mình ra trên xứ Ê-díp-tô, thì Đức Giê-hô-va dẫn ngọn gió đông thổi trên xứ suốt ngày và đêm đó; qua sáng mai gió đông đã dẫn cào cào đến. 14 Cào cào tràn lên khắp cả xứ Ê-díp-tô, và sa xuống trong địa hạt xứ ấy nhiều vô số. Trước kia chẳng bao giờ có bằng số đó, sau nầy cũng chẳng hề sẽ có bằng như vậy.⚓15 Cào cào bao phủ khắp mặt đất của cả xứ, và xứ thành ra tối tăm, cắn xả các rau cỏ ngoài đồng cùng trái cây mà mưa đá còn chừa lại; trong khắp xứ Ê-díp-tô chẳng còn chút xanh tươi chi cho cây cối hay là cho cỏ rau ở ngoài đồng ruộng nữa. 16 Pha-ra-ôn vội đòi Môi-se và A-rôn đến mà phán rằng: Trẫm đã phạm tội cùng Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi, và cùng các ngươi nữa. 17 Nhưng bây giờ, xin xá tội cho trẫm lần nầy; và hãy cầu giùm Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi, hầu cho ít nữa Ngài khiến xa trẫm cái vạ chết nầy. 18 Môi-se bèn lui ra khỏi Pha-ra-ôn, và khẩn nguyện Đức Giê-hô-va. 19 Đức Giê-hô-va dẫn ngọn gió tây đến rất mạnh, đem cào cào đi đuổi xuống Biển Đỏ; khắp địa hạt Ê-díp-tô chẳng còn một con cào cào nào. 20 Nhưng Đức Giê-hô-va làm cho Pha-ra-ôn cứng lòng; người chẳng tha dân Y-sơ-ra-ên đi.
Tai vạ thứ chín: sự tối tăm. – Pha-ra-ôn từ chối lần chót
21 Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Hãy giơ tay ngươi lên trời, hầu cho trên xứ Ê-díp-tô có sự tối tăm dày đến đỗi người ta rờ đụng đến được. 22 Vậy, Môi-se giơ tay mình lên trời, bèn có sự tối tăm rất dày trong ba ngày tại xứ Ê-díp-tô;⚓23 trong ba ngày đó người ta không thấy nhau được, không ai nhớm khỏi chỗ mình được. Nhưng trong chốn dân Y-sơ-ra-ên ở thì có ánh sáng cho họ. 24 Pha-ra-ôn bèn đòi Môi-se mà phán rằng: Hãy đi hầu việc Đức Giê-hô-va; con trẻ các ngươi đi theo nữa; chỉ bầy chiên và bò ở lại thôi. 25 Nhưng Môi-se tâu rằng: Chính bệ hạ hãy cấp cho chúng tôi các con sinh và vật chi dùng làm của lễ thiêu để dâng cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng tôi. 26 Các bầy lục súc sẽ theo chúng tôi nữa, không còn để lại một móng chân nào; vì chúng tôi sẽ dùng mấy con thú đó mà hầu việc Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng tôi, Chúng tôi biết vật chi dùng để thờ phượng Đức Giê-hô-va, chỉ khi nào sẽ đến nơi đó. 27 Nhưng Đức Giê-hô-va làm cho Pha-ra-ôn cứng lòng, nên người không khứng cho dân Y-sơ-ra-ên đi. 28 Pha-ra-ôn nói rằng: Hãy lui ra khỏi ta cho rảnh! Khá giữ mình đừng thấy mặt ta nữa, vì ngày nào ngươi thấy mặt ta thì sẽ chết! 29 Môi-se bèn nói rằng: Bệ-hạ nói phải lắm; tôi chẳng hề thấy mặt bệ hạ nữa đâu.
10
Tai vạ thứ tám: châu chấu
1Chúa Hàng Hữu lại bảo Mai-sen: "Con cứ đi yết kiến Pha-ra-ôn lần nữa, nhưng nên nhớ rằng Ta đã làm cho Pha-ra-ôn và quần thần chai lì, nhân đấy Ta sẽ làm thêm nhiều phép lạ khác nữa. 2Như vậy sau này, con được dịp kể lại cho con cháu mình nghe những việc kỳ diệu của Ta, cùng cách Ta đối xử với người Ai-cập, để chúng nó biết rằng Ta là Chúa. 3Vậy Mai-sen và A-rôn đi gặp Pha-ra-ôn, nói: "Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế của người Hy-bá hỏi: Bao giờ ngươi mới chịu khuất phục Ta? Ngươi nên để cho dân Ta đi phụng thờ Ta. 4,5Nếu không, ngày mai ta sẽ sai châu chấu đến, phủ dày trên Ai-cập đến độ không còn thấy đất được nữa. Châu chấu sẽ cắn phá những gì còn sót lại sau trận mưa đá. 6Châu chấu sẽ tràn vào cung ngươi, nhà của bầy tôi ngươi và nhà của mọi công dân Ai-cập. Đây là một tai nạn chưa hề thấy trong lịch sử nước ngươi." Nói xong, Mai-sen quay mặt đi ra. 7Quần thần Pha-ra-ôn tâu: "Đến bao giờ người này mới không còn là mối đe dọa cho dân ta? Bệ hạ không thấy đất nước Ai-cập đã trở nên điêu tàn hay sao? Tâu bệ hạ cứ cho họ đi phục vụ Chúa Hằng Hữu của họ cho khuất mắt." 8Sau đấy, Mai-sen và A-rôn được mời đến. Pha-ra-ôn nói: "Đi phụng thờ Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế các ngươi đi! Nhưng, nói cho ta biết, thành phần nào trong dân sẽ ra đi?" 9Mai-sen đáp: "Tất cả nam, phụ, lão, ấu đều ra đi, cùng với cả bầy súc vật, vì tất cả chúng tôi đều phải dự lễ của Chúa Hằng Hữu." 10,11Nghe thấy thế, Pha-ra-ôn liền nói: "Xin Thượng Đế chứng giám, ta không thể nào để cho các ngươi đem theo cả bầu đoàn thê tử như thế được. Ta hiểu rõ âm mưu trong trí các ngươi rồi. Không, chỉ đàn ông được đi phụng thờ Chúa Hằng Hữu mà thôi, đó là điều các ngươi đã xin." Vậy, họ đuổi Mai-sen và A-rôn ra. 12Chúa Hằng Hữu bảo Mai-sen: "Giang tay con ra trên đất Ai-cập, đem châu chấu đến. Châu chấu sẽ cắn phá những gì mưa đá còn để lại." 13,14Mai-sen giang tay đưa gậy ra, Chúa Hằng Hữu làm cho gió đông thổi suốt ngày và đêm đó. Qua sáng hôm sau, gió đông đem châu chấu đến đầy dẫy lãnh thổ Ai-cập. Trong lịch sử nước này, chưa hề có nạn châu chấu nào tai hại đến thế, và trong tương lai cũng sẽ không có như vậy. 15Vì châu chấu quá nhiều, bao phủ mặt đất, bay rợp cả trời, che hết ánh nắng. Chúng cắn hại rau cỏ, cây cối còn sót lại sau trận mưa đá, làm cho không còn cây lá xanh tươi gì nữa. 16Pha-ra-ôn vội vã mời Mai-sen và A-rôn đến, nói: "Ta có tội với Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế các ngươi, và cũng có tội với các ngươi nữa. 17Xin tha lỗi cho ta lần này nữa mà thôi và cầu giùm với Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế các ngươi để Ngài thu tai họa hiểm nghèo này lại." 18Mai-sen rời Pha-ra-ôn, cầu khẩn Chúa Hằng Hữu. 19Chúa Hằng Hữu cho gió tây thổi rất mạnh, đùa hết châu chấu xuống Biển Đỏ. Trên khắp đất nước Ai-cập không còn lại một con nào. 20Nhưng Chúa Hằng Hữu lại làm cho lòng Pha-ra-ôn chai lì, không cho dân Y-sơ-ra-ên đi.
Tai vạ thứ chín: tối tăm
21Chúa Hằng Hữu bảo Mai-sen: "Đưa tay con lên trời, Ai-cập sẽ tối tăm." 22Mai-sen đưa tay lên, bóng tối dày đặc phủ khắp Ai-cập suốt ba ngày. 23Trong ba ngày ấy, người Ai-cập không đi đâu được cả; nhưng nơi người Y-sơ-ra-ên ở vẫn có ánh sáng như thường. 24Pha-ra-ôn mời Mai-sen đến, nói: "Đi thờ phụng Chúa Hằng Hữu đi! Các ngươi được phép đem cả trẻ con đi nữa, nhưng phải để bầy súc vật ở lại." 25Mai-sen đáp: Bệ hạ phải để cho chúng tôi đem theo các lễ vật và con sinh làm tế lễ thiêu dâng lên cho Chúa Hằng Hữu. 26Cả bầy súc vật sẽ đi theo chúng tôi, dù một cái móng cũng không thể để lại vì chúng tôi sẽ dùng chúng làm lễ vật dâng lên Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế chúng tôi; hiện nay chúng tôi chưa biết con nào sẽ được chọn, chỉ khi đến nơi mới biết được." 27Vào lúc ấy, Chúa Hằng Hữu lại làm cho lòng Pha-ra-ôn chai đá, không cho dân Y-sơ-ra-ên đi. 28Pha-ra-ôn đuổi Mai-sen: "Đi ra! Đừng bao giờ nhìn mặt ta nữa. Ngày nào ngươi trở lại gặp ta, ngày đó ngươi sẽ chết!" 29Mai-sen đáp: "Đúng! Tôi sẽ chẳng thấy mặt bệ hạ nữa đâu!"