14

Dân Lằm Bằm và Nổi Loạn

1 Bấy giờ toàn thể hội chúng nổi lên kêu la lớn tiếng, rồi dân chúng khóc lóc cả đêm ấy. 2Toàn dân I-sơ-ra-ên lằm bằm chống lại Mô-sê và A-rôn. Cả hội chúng nói với họ, “Thà chúng tôi bị chết tại Ai-cập hoặc trong đồng hoang nầy còn hơn! 3 Tại sao CHÚA đem chúng tôi vào xứ nầy, để ngã chết bởi lưỡi gươm? Vợ con chúng tôi sẽ trở thành chiến lợi phẩm cho quân thù. Nếu chúng tôi được trở về lại Ai-cập há chẳng phải là tốt hơn sao?” 4 Rồi họ nói với nhau, “Chúng ta hãy lập một người lãnh đạo và đi trở lại Ai-cập.”
5 Bấy giờ Mô-sê và A-rôn sấp mặt xuống đất trước hội chúng I-sơ-ra-ên đang tụ họp tại đó. 6 Giô-sua con của Nun và Ca-lép con của Giê-phu-nê, hai người trong nhóm các thám tử đi do thám xứ, xé rách y phục mình 7 và nói với hội chúng I-sơ-ra-ên, “Xứ mà chúng tôi đã đi do thám quả là một xứ tốt đẹp. 8 Nếu chúng ta được đẹp lòng CHÚA, Ngài sẽ đem chúng ta vào xứ đó và sẽ ban nó cho chúng ta. Xứ đó đúng là một xứ đượm sữa và mật. 9 Chỉ mong chúng ta đừng nổi loạn chống lại CHÚA. Ðừng sợ dân trong xứ đó, vì chúng ta có thể ăn nuốt họ dễ dàng. Quyền lực bảo hộ họ đã bị rút đi rồi. Có CHÚA đang ở với chúng ta. Ðừng sợ họ.” 10 Cả hội chúng bèn bàn với nhau để ném đá hai người.
 Bấy giờ vinh hiển của CHÚA hiện ra ở Lều Hội Kiến cho toàn thể dân I-sơ-ra-ên trông thấy.
11 CHÚA phán với Mô-sê, “Dân nầy còn khinh Ta cho đến bao lâu nữa? Chúng cứ không chịu tin Ta cho đến chừng nào, mặc dù Ta đã làm bao nhiêu phép lạ ở giữa chúng? 12 Ta sẽ đánh chúng bằng bịnh dịch và cất bỏ ơn hưởng sản nghiệp của chúng, rồi Ta sẽ làm cho ngươi thành một dân lớn hơn và mạnh hơn chúng.”

Mô-sê Cầu Thay cho Dân

13 Nhưng Mô-sê thưa với CHÚA, “Người Ai-cập sẽ nghe rằng Ngài đã dùng quyền năng của Ngài đem dân nầy ra khỏi họ, 14 và họ sẽ thuật lại điều ấy cho các dân trong xứ. Lạy CHÚA, các dân trong xứ đã nghe rằng Ngài đang ngự giữa dân nầy, vì CHÚA ôi, Ngài đã cho dân Ngài thấy Ngài tận mặt; áng mây của Ngài đang che trên đầu họ, và Ngài đang đi trước dẫn đường họ, ban ngày trong một áng mây và ban đêm trong một trụ lửa. 15 Bây giờ nếu Ngài giết sạch dân nầy trong một lúc, thì các dân đã nghe nói về Ngài sẽ bảo, 16 ‘Vì CHÚA không đủ khả năng đem dân ấy vào xứ mà Ngài đã hứa với tổ tiên chúng, nên đã giết hết chúng trong đồng hoang rồi.’ 17 Vậy, bây giờ xin quyền năng của CHÚA được thể hiện một cách lớn lao như lời Ngài đã hứa khi Ngài phán, 18 ‘CHÚA là Ðấng chậm giận và giàu ơn, tha thứ tội lỗi và vi phạm, nhưng không kể kẻ có tội là vô tội; do tội của ông bà cha mẹ mà con cháu bị vạ lây đến ba bốn đời.’ 19 Cầu xin Ngài tha thứ tội lỗi của dân nầy theo sự lớn lao của đức nhân từ Ngài, như Ngài đã từng tha thứ dân nầy từ khi họ rời Ai-cập cho đến nay.”
20 Bấy giờ CHÚA phán, “Ta sẽ tha thứ như ngươi cầu xin. 21 Nhưng Ta lấy mạng sống của Ta và lấy vinh quang của CHÚA tràn đầy khắp đất mà thề rằng 22 không một kẻ nào đã thấy vinh hiển của Ta và đã thấy những phép lạ Ta làm tại Ai-cập và trong đồng hoang mà còn thử Ta mười lần, rồi lại không vâng theo lời Ta 23 sẽ thấy được xứ mà Ta đã thề với tổ tiên chúng nó. Không một kẻ nào đã khinh Ta sẽ thấy được xứ đó. 24 Nhưng đầy tớ Ta là Ca-lép, một người có tinh thần khác hơn những kẻ khác, và đã theo Ta hết lòng, nên Ta sẽ đem nó vào trong xứ mà nó đã đến do thám, rồi con cháu nó sẽ chiếm lấy xứ đó làm sản nghiệp. 25 Nầy dân A-ma-léc và dân Ca-na-an đang ở trong các thung lũng. Ngày mai hãy nhổ trại, theo hướng Hồng Hải mà đi ngược trở vào đồng hoang.”

Dân I-sơ-ra-ên Cãi Lịnh và Thất Bại

26 CHÚA phán với Mô-sê và A-rôn, 27 “Ðoàn dân gian ác nầy cứ lằm bằm oán trách Ta cho đến bao giờ mới thôi? Ta đã nghe những lời lằm bằm của dân I-sơ-ra-ên mà chúng đã cằn nhằn Ta. 28 Hãy nói với chúng, CHÚA phán thế nầy: Ta lấy chính mạng sống Ta mà thề rằng Ta sẽ làm cho các ngươi mọi điều Ta đã nghe các ngươi nói: 29 Thân xác các ngươi sẽ ngã chết trong đồng hoang nầy. Tất cả các ngươi, tức tất cả những kẻ đã được thống kê từ hai mươi tuổi trở lên, những kẻ đã lằm bằm oán trách Ta, 30 sẽ không ai được vào xứ mà Ta đã thề sẽ đem các ngươi vào cư ngụ, ngoại trừ Ca-lép con của Giê-phu-nê và Giô-sua con của Nun. 31 Nhưng con cháu các ngươi mà các ngươi bảo rằng chúng sẽ thành chiến lợi phẩm cho quân thù, thì Ta sẽ đem chúng vào, và chúng sẽ biết xứ mà các ngươi khinh chê. 32 Còn các ngươi, thân xác các ngươi sẽ ngã chết trong đồng hoang. 33 Con cháu các ngươi sẽ phải đi lang thang chăn bầy trong đồng hoang bốn mươi năm, và phải gánh lấy nỗi khổ cực do sự bất trung của các ngươi, cho đến khi người cuối cùng của các ngươi bỏ thây trong đồng hoang. 34 Theo số những ngày các ngươi đi do thám xứ, tức bốn mươi ngày, thì các ngươi sẽ mang lấy tội lỗi của mình trong bốn mươi năm, mỗi năm cho một ngày, rồi các ngươi sẽ biết rằng Ta đã chán ngán các ngươi như thế nào. 35 Ta, CHÚA, đã phán, thì Ta sẽ thực hiện điều đó cho toàn thể hội chúng gian ác nầy, tức cho những kẻ đã cấu kết với nhau để chống lại Ta. Trong đồng hoang nầy chúng sẽ bị tiêu diệt và trong nơi đó chúng sẽ chết.”
36 Còn những người Mô-sê đã sai đi do thám xứ rồi trở về xui cho đoàn dân lằm bằm chống lại ông bằng những lời báo cáo thêm thắt khiến cho dân nản lòng về xứ đó, 37 tức những kẻ đã báo cáo với những lời thêm thắt khiến cho dân nản lòng về xứ đó, đều bị giáng vạ chết trước mặt CHÚA. 38 Nhưng trong số những người đã đi do thám xứ trở về chỉ có Giô-sua con của Nun và Ca-lép con của Giê-phu-nê là còn sống.
39 Khi Mô-sê thuật lại những lời đó cho toàn dân I-sơ-ra-ên, dân chúng khóc than rất buồn thảm. 40 Sáng hôm sau họ thức dậy sớm, kéo nhau lên các đỉnh đồi và nói, “Này, chúng tôi đây. Chúng tôi sẽ lên nơi mà CHÚA đã hứa, bởi chúng tôi đã phạm tội.”
41 Nhưng Mô-sê nói, “Tại sao anh em cứ tiếp tục vi phạm mệnh lệnh CHÚA? Anh em sẽ không thành công đâu. 42 Ðừng đi lên đó, vì CHÚA không ở cùng anh em. Ðừng để anh em bị đánh gục trước mặt quân thù. 43 Vì quân A-ma-léc và quân Ca-na-an sẽ đón đánh anh em trên đó. Anh em sẽ ngã chết bởi lưỡi gươm, vì anh em đã xây lưng lìa bỏ CHÚA, nên CHÚA sẽ không ở với anh em đâu.” 44 Nhưng họ nhất định kéo nhau lên các đỉnh đồi, mặc dù Rương Giao Ước của CHÚA và Mô-sê không rời khỏi doanh trại. 45 Bấy giờ quân A-ma-léc và quân Ca-na-an đang ở trên các đỉnh đồi kéo xuống, đánh bại họ, và rượt giết họ cho đến Khọt-ma.

14

Israel Refuses to Enter Canaan

1So all the congregation lifted up their voices and cried, and the people wept that night. 2And all the children of Israel complained against Moses and Aaron, and the whole congregation said to them, “If only we had died in the land of Egypt! Or if only we had died in this wilderness! 3Why has the Lord brought us to this land to fall by the sword, that our wives and children should become victims? Would it not be better for us to return to Egypt?” 4So they said to one another, “Let us select a leader and return to Egypt.”
5Then Moses and Aaron fell on their faces before all the assembly of the congregation of the children of Israel.
6But Joshua the son of Nun and Caleb the son of Jephunneh, who were among those who had spied out the land, tore their clothes; 7and they spoke to all the congregation of the children of Israel, saying: “The land we passed through to spy out is an exceedingly good land. 8If the Lorddelights in us, then He will bring us into this land and give it to us, ‘a land which flows with milk and honey.’ 9Only do not rebel against the Lord, nor fear the people of the land, for they are our bread; their protection has departed from them, and the Lordis with us. Do not fear them.”
10And all the congregation said to stone them with stones. Now the glory of the Lord appeared in the tabernacle of meeting before all the children of Israel.

Moses Intercedes for the People

11Then the Lord said to Moses: “How long will these people reject Me? And how long will they not believe Me, with all the signs which I have performed among them? 12I will strike them with the pestilence and disinherit them, and I will make of you a nation greater and mightier than they.”
13And Moses said to the Lord: “Then the Egyptians will hear it, for by Your might You brought these people up from among them, 14and they will tell it to the inhabitants of this land. They have heard that You, Lord, are among these people; that You, Lord, are seen face to face and Your cloud stands above them, and You go before them in a pillar of cloud by day and in a pillar of fire by night. 15Now if You kill these people as one man, then the nations which have heard of Your fame will speak, saying, 16‘Because the Lord was not able to bring this people to the land which He swore to give them, therefore He killed them in the wilderness.’ 17And now, I pray, let the power of my Lord be great, just as You have spoken, saying, 18‘The Lord is longsuffering and abundant in mercy, forgiving iniquity and transgression; but He by no means clears the guilty,visiting the iniquity of the fathers on the children to the third and fourth generation. 19Pardon the iniquity of this people, I pray, according to the greatness of Your mercy, just as You have forgiven this people, from Egypt even until now.”
20Then the Lord said: “I have pardoned, according to your word; 21but truly, as I live, all the earth shall be filled with the glory of the Lord— 22because all these men who have seen My glory and the signs which I did in Egypt and in the wilderness, and have put Me to the test now these ten times, and have not heeded My voice, 23they certainly shall not see the land of which I swore to their fathers, nor shall any of those who rejected Me see it. 24But My servant Caleb, because he has a different spirit in him and has followed Me fully, I will bring into the land where he went, and his descendants shall inherit it. 25Now the Amalekites and the Canaanites dwell in the valley; tomorrow turn and move out into the wilderness by the Way of the Red Sea.”

Death Sentence on the Rebels

26And the Lord spoke to Moses and Aaron, saying, 27“How long shall I bear with this evil congregation who complain against Me? I have heard the complaints which the children of Israel make against Me. 28Say to them, ‘As I live,’ says the Lord, ‘just as you have spoken in My hearing, so I will do to you: 29The carcasses of you who have complained against Me shall fall in this wilderness, all of you who were numbered, according to your entire number, from twenty years old and above. 30Except for Caleb the son of Jephunneh and Joshua the son of Nun, you shall by no means enter the land which I swore I would make you dwell in. 31But your little ones, whom you said would be victims, I will bring in, and they shall know the land which you have despised. 32But as for you, your carcasses shall fall in this wilderness. 33And your sons shall be shepherds in the wilderness forty years, and bear the brunt of your infidelity, until your carcasses are consumed in the wilderness. 34According to the number of the days in which you spied out the land, forty days, for each day you shall bear your guilt one year, namely forty years, and you shall know My rejection. 35I the Lord have spoken this. I will surely do so to all this evil congregation who are gathered together against Me. In this wilderness they shall be consumed, and there they shall die.’ ”
36Now the men whom Moses sent to spy out the land, who returned and made all the congregation complain against him by bringing a bad report of the land, 37those very men who brought the evil report about the land, died by the plague before the Lord. 38But Joshua the son of Nun and Caleb the son of Jephunneh remained alive, of the men who went to spy out the land.

A Futile Invasion Attempt

39Then Moses told these words to all the children of Israel, and the people mourned greatly. 40And they rose early in the morning and went up to the top of the mountain, saying, “Here we are, and we will go up to the place which the Lord has promised, for we have sinned!”
41And Moses said, “Now why do you transgress the command of the Lord? For this will not succeed. 42Do not go up, lest you be defeated by your enemies, for the Lordis not among you. 43For the Amalekites and the Canaanites are there before you, and you shall fall by the sword; because you have turned away from the Lord, the Lord will not be with you.”
44But they presumed to go up to the mountaintop. Nevertheless, neither the ark of the covenant of the Lord nor Moses departed from the camp. 45Then the Amalekites and the Canaanites who dwelt in that mountain came down and attacked them, and drove them back as far as Hormah.