17

Áp-sa-lôm lấy mưu của Hu-sai làm hơn mưu của A-hi-tô-phe

1 A-hi-tô-phe lại nói cùng Áp-sa-lôm rằng: Xin cho phép tôi chọn mười hai ngàn quân. Tôi sẽ kéo ra đuổi theo Đa-vít nội đêm nay. 2 Tôi sẽ xông vào người trong lúc người mệt mỏi, ngã lòng, và làm cho người kinh khiếp; cả dân chúng đi theo người sẽ chạy trốn, và tôi sẽ giết một mình vua. 3 Như vậy, tôi sẽ dẫn cả dân chúng trở về cùng ông; vì sự chết của một mình người mà ông vẫn đuổi theo đó, sẽ khiến cho mọi người trở về; vậy, cả dân chúng sẽ được bình yên.
4 Áp-sa-lôm và các trưởng lão Y-sơ-ra-ên đều nhận lời ấy là phải. 5 Song Áp-sa-lôm nói rằng: Hãy vời Hu-sai, người Ạt-kít đến, để chúng ta cũng nghe lời người bàn nữa. 6 Hu-sai đã vào trong đền Áp-sa-lôm, thì Áp-sa-lôm nói cùng người rằng: A-hi-tô-phe đã nói lời như vậy; chúng ta có nên làm theo lời người đã bàn hay chăng? 7 Hu-sai bèn đáp cùng Áp-sa-lôm rằng: Lần nầy, lời bàn của A-hi-tô-phe không được tốt lành. 8 Người tiếp rằng: Vua đã biết vua cha và các người của vua cha, là những dõng sĩ, có lòng nóng giận khác nào gấu cái trên rừng bị người ta bắt con nó. Lại nữa, vua cha là một người thạo việc chiến trận, chắc chẳng ở đêm cùng đạo binh đâu. 9 Quả lúc nầy người ẩn trong một hang hố nào hay là trong chỗ nào khác. Nếu khởi tiên, chúng ta bị thua, hết thảy những kẻ nghe sẽ nói rằng: Phe của Áp-sa-lôm đã bị thua. 10 Bây giờ, kẻ mạnh bạo hơn hết, dầu có lòng như sư tử, cũng phải nát gan; vì cả Y-sơ-ra-ên biết rằng vua cha là một tay anh hùng, và những kẻ theo người đều là can đảm. 11 Nên tôi bàn rằng thà hết thảy dân Y-sơ-ra-ên, từ Đan cho đến Bê-e-Sê-ba, hiệp lại chung quanh ông, đông như cát trên bờ biển, thì hơn. Ông sẽ thân hành ra trận. 12 Vô luận người ở chỗ nào, chúng ta sẽ xông đến người, đáp trên người như sương sa trên đất; rồi người và kẻ theo người cũng không thể thoát khỏi được. 13 Nếu người ẩn mình trong thành nào, cả Y-sơ-ra-ên tất sẽ lấy dây vòng chung quanh thành đó, rồi kéo thành đó xuống đáy khe, đến đỗi người ta không thấy một cục đá nào còn lại. 14 Bấy giờ, Áp-sa-lôm và cả dân Y-sơ-ra-ên đều nói rằng: Mưu của Hu-sai, người Ạt-kít, hay hơn mưu của A-hi-tô-phe. Vả, Đức Giê-hô-va đã định làm bại mưu khôn ngoan của A-hi-tô-phe, hầu giáng sự tai họa trên Áp-sa-lôm vậy.

Tin mật trao cho Đa-vít

15 Bấy giờ, Hu-sai nói cùng hai thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha, rằng: A-hi-tô-phe có dâng mưu nọ mưu kia cho Áp-sa-lôm, và cho các trưởng lão Y-sơ-ra-ên, nhưng ta lại dâng mưu khác nầy. 16 Vậy bây giờ, hãy mau mau báo tin cho Đa-vít mà rằng: Chớ ở đêm ngoài đồng bằng của sa mạc; hãy đi tới xa hơn, kẻo vua và các người đi theo phải bị tai vạ chăng.
17 Giô-na-than và A-hi-mát đứng tại Ên-Rô-ghên, không dám vào trong thành, e người ta thấy; một con đòi đến báo tin cho hai người phải báo lại cho vua Đa-vít. 18 Nhưng có một người trai trẻ thấy họ, bèn đến thuật cho Áp-sa-lôm hay. Hai người đã vội vã cùng đi và đến nhà của một người ở Ba-hu-rim; trong sân người có một cái giếng, hai người bèn xuống đó, 19 Vợ của người nầy lấy một cái mền trải trên miệng giếng, rồi trên đó người rải phơi lúa mạch, cho người ta không nghi ngờ chi hết. 20 Các tôi tớ của Áp-sa-lôm đến nhà người nữ nầy mà hỏi rằng: A-hi-mát và Giô-na-than ở đâu? Người nữ đáp rằng: Hai người đã qua suối rồi. Vậy, họ đi theo tìm, song không gặp, bèn trở về Giê-ru-sa-lem. 21 Sau khi chúng đi rồi, A-hi-mát và Giô-na-than đi lên khỏi giếng, rồi đi báo tin nầy cho Đa-vít, rằng: Hãy chỗi dậy, mau qua sông, vì A-hi-tô-phe đã bàn định mưu nầy nghịch cùng vua. 22 Đa-vít bèn chỗi dậy, với cả dân theo người, rồi đi qua sông Giô-đanh. Vừa rạng đông, chẳng còn sót một người nào chưa qua sông.

A-hi-tô-phe chết. – Đa-vít tại Ma-ha-na-im

23 A-hi-tô-phe thấy người ta không theo mưu của mình, bèn thắng lừa, trở về thành mình, và vào trong nhà người. Sau khi người đã sắp đặt việc mình rồi, thì tự thắt cổ mà chết. Người ta chôn người trong mộ của cha người.
24 Đương lúc Đa-vít đi đến Ma-ha-na-im, thì Áp-sa-lôm đi ngang qua sông Giô-đanh, có cả đạo quân Y-sơ-ra-ên đi theo. 25 Áp-sa-lôm đã lập A-ma-sa làm tổng binh thế cho Giô-áp. Vả, A-ma-sa là con trai của một người Y-sơ-ra-ên, tên là Gít-ra, xưa đã ăn ở cùng A-bi-ganh, là con gái của Na-hách, chị của Xê-ru-gia, mẹ của Giô-áp. 26 Y-sơ-ra-ên đóng trại với Áp-sa-lôm tại trong xứ Ga-la-át.
27 Khi Đa-vít đã đến Ma-ha-na-im, thì Sô-bi, con trai Na-hách, quê ở Ráp-ba, là thành của dân Am-môn, với Ma-ki, con trai A-mi-ên ở thành Lô-đê-ba và Bát-xi-lai, người Ga-la-át, ở thành Rô-ghê-lim, đều đem cho Đa-vít và cho cả dân theo người 28 những giường, chén, chậu đất, lúa mì, lúa mạch, bột mì, hột rang, đậu, phạn đậu, và các thứ hột rang khác, 29 mật ong, mỡ sữa, con chiên, và bánh sữa bò, đặng cho Đa-vít và đạo quân người ăn; vì chúng nói rằng: Dân sự đã đói khát và mệt nhọc trong đồng vắng.

17

户筛破坏亚希多弗的计谋

1亚希多弗押沙龙说:“请让我挑选一万二千人,今夜起身追赶大卫 2我必趁他疲乏手软的时候追上他,使他惊惶。跟随他的众百姓必都逃跑,我就只杀王一个人。 3我必使众百姓都归顺你,正如众人归顺你所追杀的人一样,众百姓就都平安无事了。” 4这话在押沙龙以色列众长老的眼中都看为好。
5押沙龙说:“把亚基户筛也召来,我们也要听他怎么说。” 6户筛到了押沙龙那里,押沙龙向他说:“亚希多弗说了这样的话,我们要照他的话做吗?若不可,你就说吧!” 7户筛押沙龙说:“亚希多弗这次所出的主意不好。” 8户筛又说:“你知道,你父亲和他的人都是勇士,他们心里恼怒,如同田野中失去小熊的母熊一样;而且你父亲是个战士,必不和百姓一同住宿。 9看哪,他现今或藏在一个坑中或在别处,若我们有人首先被杀,听见的必说:‘跟随押沙龙的百姓被杀了。’ 10虽有勇士胆大如狮子,他的心也必定融化,因为全以色列都知道你父亲是英雄,跟随他的人都是勇士。 11依我之计,要把如同海边的沙那样多的以色列众人,从直到别是巴,聚集到你这里来,由你亲自率领他们出战。 12我们到他那里,在任何地方遇见他,就突然临到他,如同露水滴在泥土上。这样,他和所有跟随他的人,一个也不留。 13他若撤退到一座城,以色列众人必带绳子去那城,把城拉到河里,甚至连一块小石子也找不到。” 14押沙龙以色列众人都说:“亚基户筛的计谋比亚希多弗的更好!”这是因为耶和华定意破坏亚希多弗的良谋,为的是耶和华要降祸给押沙龙

大卫获警告而逃脱

15户筛撒督亚比亚他二位祭司说:“亚希多弗押沙龙以色列的长老出的主意是如此如此,我出的主意是如此如此。 16现在你们要急速派人去告诉大卫说:‘今夜不可在旷野的渡口住宿,务要过河,免得王和所有跟随他的百姓都被吞灭。’” 17约拿单亚希玛斯隐.罗结等候,不敢进城,恐怕被人看见。有一个婢女出来,把这话告诉他们,他们就去报信给大卫王。 18然而有一个僮仆看见他们,就去告诉押沙龙。他们二人急忙离开,跑到巴户琳一个人的家里。那人院中有一口井,他们就下到那里。 19那家的妇人用盖盖上井口,又在上头铺上碎麦,事情就没有泄漏。 20押沙龙的仆人来到妇人的家,说:“亚希玛斯约拿单在哪里?”妇人对他们说:“他们过了河了。”仆人搜寻,却找不着,就回耶路撒冷去了。
21他们走后,二人从井里上来,去告诉大卫王。他们对大卫说:“亚希多弗出这样的主意要害你,你们起来,快快过河。” 22于是大卫和所有跟随他的百姓都起来,过约旦河。到了天亮,无一人不过约旦河的。 23亚希多弗见他的计谋不被接纳,就备上驴,动身归回本城,到了自己的家。他留下遗嘱给他的家,就上吊死了,葬在他父亲的坟墓里。
24大卫到了玛哈念押沙龙和跟随他的以色列众人也都过了约旦河 25押沙龙亚玛撒作元帅,取代约押亚玛撒以实玛利以特拉的儿子。以特拉曾与拿辖的女儿亚比该亲近;这亚比该约押的母亲洗鲁雅是姊妹。 26押沙龙以色列人安营在基列地。
27大卫到了玛哈念亚扪族的拉巴拿辖的儿子朔比罗.底巴亚米利的儿子玛吉,来自罗基琳基列巴西莱 28带着被褥、盆、瓦器,还有小麦、大麦、麦面、烤熟的谷穗、豆子、红豆、炒豆、 29蜂蜜、奶油、绵羊、奶饼,供给大卫和跟随他的人吃,因为他们想:“百姓在旷野中,必定又饥渴又疲乏。”