Áp-sa-lôm lấy mưu của Hu-sai làm hơn mưu của A-hi-tô-phe
1 A-hi-tô-phe lại nói cùng Áp-sa-lôm rằng: Xin cho phép tôi chọn mười hai ngàn quân. Tôi sẽ kéo ra đuổi theo Đa-vít nội đêm nay. 2 Tôi sẽ xông vào người trong lúc người mệt mỏi, ngã lòng, và làm cho người kinh khiếp; cả dân chúng đi theo người sẽ chạy trốn, và tôi sẽ giết một mình vua. 3 Như vậy, tôi sẽ dẫn cả dân chúng trở về cùng ông; vì sự chết của một mình người mà ông vẫn đuổi theo đó, sẽ khiến cho mọi người trở về; vậy, cả dân chúng sẽ được bình yên. 4 Áp-sa-lôm và các trưởng lão Y-sơ-ra-ên đều nhận lời ấy là phải. 5 Song Áp-sa-lôm nói rằng: Hãy vời Hu-sai, người Ạt-kít đến, để chúng ta cũng nghe lời người bàn nữa. 6 Hu-sai đã vào trong đền Áp-sa-lôm, thì Áp-sa-lôm nói cùng người rằng: A-hi-tô-phe đã nói lời như vậy; chúng ta có nên làm theo lời người đã bàn hay chăng? 7 Hu-sai bèn đáp cùng Áp-sa-lôm rằng: Lần nầy, lời bàn của A-hi-tô-phe không được tốt lành. 8 Người tiếp rằng: Vua đã biết vua cha và các người của vua cha, là những dõng sĩ, có lòng nóng giận khác nào gấu cái trên rừng bị người ta bắt con nó. Lại nữa, vua cha là một người thạo việc chiến trận, chắc chẳng ở đêm cùng đạo binh đâu. 9 Quả lúc nầy người ẩn trong một hang hố nào hay là trong chỗ nào khác. Nếu khởi tiên, chúng ta bị thua, hết thảy những kẻ nghe sẽ nói rằng: Phe của Áp-sa-lôm đã bị thua. 10 Bây giờ, kẻ mạnh bạo hơn hết, dầu có lòng như sư tử, cũng phải nát gan; vì cả Y-sơ-ra-ên biết rằng vua cha là một tay anh hùng, và những kẻ theo người đều là can đảm. 11 Nên tôi bàn rằng thà hết thảy dân Y-sơ-ra-ên, từ Đan cho đến Bê-e-Sê-ba, hiệp lại chung quanh ông, đông như cát trên bờ biển, thì hơn. Ông sẽ thân hành ra trận. 12 Vô luận người ở chỗ nào, chúng ta sẽ xông đến người, đáp trên người như sương sa trên đất; rồi người và kẻ theo người cũng không thể thoát khỏi được. 13 Nếu người ẩn mình trong thành nào, cả Y-sơ-ra-ên tất sẽ lấy dây vòng chung quanh thành đó, rồi kéo thành đó xuống đáy khe, đến đỗi người ta không thấy một cục đá nào còn lại. 14 Bấy giờ, Áp-sa-lôm và cả dân Y-sơ-ra-ên đều nói rằng: Mưu của Hu-sai, người Ạt-kít, hay hơn mưu của A-hi-tô-phe. Vả, Đức Giê-hô-va đã định làm bại mưu khôn ngoan của A-hi-tô-phe, hầu giáng sự tai họa trên Áp-sa-lôm vậy.
Tin mật trao cho Đa-vít
15 Bấy giờ, Hu-sai nói cùng hai thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha, rằng: A-hi-tô-phe có dâng mưu nọ mưu kia cho Áp-sa-lôm, và cho các trưởng lão Y-sơ-ra-ên, nhưng ta lại dâng mưu khác nầy. 16 Vậy bây giờ, hãy mau mau báo tin cho Đa-vít mà rằng: Chớ ở đêm ngoài đồng bằng của sa mạc; hãy đi tới xa hơn, kẻo vua và các người đi theo phải bị tai vạ chăng. 17 Giô-na-than và A-hi-mát đứng tại Ên-Rô-ghên, không dám vào trong thành, e người ta thấy; một con đòi đến báo tin cho hai người phải báo lại cho vua Đa-vít. 18 Nhưng có một người trai trẻ thấy họ, bèn đến thuật cho Áp-sa-lôm hay. Hai người đã vội vã cùng đi và đến nhà của một người ở Ba-hu-rim; trong sân người có một cái giếng, hai người bèn xuống đó, 19 Vợ của người nầy lấy một cái mền trải trên miệng giếng, rồi trên đó người rải phơi lúa mạch, cho người ta không nghi ngờ chi hết. 20 Các tôi tớ của Áp-sa-lôm đến nhà người nữ nầy mà hỏi rằng: A-hi-mát và Giô-na-than ở đâu? Người nữ đáp rằng: Hai người đã qua suối rồi. Vậy, họ đi theo tìm, song không gặp, bèn trở về Giê-ru-sa-lem. 21 Sau khi chúng đi rồi, A-hi-mát và Giô-na-than đi lên khỏi giếng, rồi đi báo tin nầy cho Đa-vít, rằng: Hãy chỗi dậy, mau qua sông, vì A-hi-tô-phe đã bàn định mưu nầy nghịch cùng vua. 22 Đa-vít bèn chỗi dậy, với cả dân theo người, rồi đi qua sông Giô-đanh. Vừa rạng đông, chẳng còn sót một người nào chưa qua sông.
A-hi-tô-phe chết. – Đa-vít tại Ma-ha-na-im
23 A-hi-tô-phe thấy người ta không theo mưu của mình, bèn thắng lừa, trở về thành mình, và vào trong nhà người. Sau khi người đã sắp đặt việc mình rồi, thì tự thắt cổ mà chết. Người ta chôn người trong mộ của cha người. 24 Đương lúc Đa-vít đi đến Ma-ha-na-im, thì Áp-sa-lôm đi ngang qua sông Giô-đanh, có cả đạo quân Y-sơ-ra-ên đi theo. 25 Áp-sa-lôm đã lập A-ma-sa làm tổng binh thế cho Giô-áp. Vả, A-ma-sa là con trai của một người Y-sơ-ra-ên, tên là Gít-ra, xưa đã ăn ở cùng A-bi-ganh, là con gái của Na-hách, chị của Xê-ru-gia, mẹ của Giô-áp. 26 Y-sơ-ra-ên đóng trại với Áp-sa-lôm tại trong xứ Ga-la-át. 27 Khi Đa-vít đã đến Ma-ha-na-im, thì Sô-bi, con trai Na-hách, quê ở Ráp-ba, là thành của dân Am-môn, với Ma-ki, con trai A-mi-ên ở thành Lô-đê-ba và Bát-xi-lai, người Ga-la-át, ở thành Rô-ghê-lim, đều đem cho Đa-vít và cho cả dân theo người 28 những giường, chén, chậu đất, lúa mì, lúa mạch, bột mì, hột rang, đậu, phạn đậu, và các thứ hột rang khác, 29 mật ong, mỡ sữa, con chiên, và bánh sữa bò, đặng cho Đa-vít và đạo quân người ăn; vì chúng nói rằng: Dân sự đã đói khát và mệt nhọc trong đồng vắng.
17
1Moreover Ahithophel said to Absalom, “Now let me choose twelve thousand men, and I will arise and pursue David tonight. 2I will come upon him while he is⚓weary and weak, and make him afraid. And all the people who are with him will flee, and I will ⚓strike only the king. 3Then I will bring back all the people to you. When all return except the man whom you seek, all the people will be at peace.” 4And the saying pleased Absalom and all the ⚓elders of Israel.
The Advice of Hushai
5Then Absalom said, “Now call Hushai the Archite also, and let us hear what he ⚓says too.” 6And when Hushai came to Absalom, Absalom spoke to him, saying, “Ahithophel has spoken in this manner. Shall we do as he says? If not, speak up.” 7So Hushai said to Absalom: “The advice that Ahithophel has given is not good at this time. 8For,” said Hushai, “you know your father and his men, that they are mighty men, and they are enraged in their minds, like ⚓a bear robbed of her cubs in the field; and your father is a man of war, and will not camp with the people. 9Surely by now he is hidden in some pit, or in some other place. And it will be, when some of them are overthrown at the first, that whoever hears it will say, ‘There is a slaughter among the people who follow Absalom.’ 10And even he whois valiant, whose heart is like the heart of a lion, will ⚓melt completely. For all Israel knows that your father is a mighty man, and those who are with him are valiant men. 11Therefore I advise that all Israel be fully gathered to you, ⚓from Dan to Beersheba, ⚓like the sand that is by the sea for multitude, and that you go to battle in person. 12So we will come upon him in some place where he may be found, and we will fall on him as the dew falls on the ground. And of him and all the men who are with him there shall not be left so much as one. 13Moreover, if he has withdrawn into a city, then all Israel shall bring ropes to that city; and we will ⚓pull it into the river, until there is not one small stone found there.” 14So Absalom and all the men of Israel said, “The advice of Hushai the Archite is better than the advice of Ahithophel.” For ⚓the Lord had purposed to defeat the good advice of Ahithophel, to the intent that the Lord might bring disaster on Absalom.
Hushai Warns David to Escape
15⚓Then Hushai said to Zadok and Abiathar the priests, “Thus and so Ahithophel advised Absalom and the elders of Israel, and thus and so I have advised. 16Now therefore, send quickly and tell David, saying, ‘Do not spend this night ⚓in the plains of the wilderness, but speedily cross over, lest the king and all the people who are with him be swallowed up.’ ” 17⚓Now Jonathan and Ahimaaz ⚓stayed at ⚓En Rogel, for they dared not be seen coming into the city; so a female servant would come and tell them, and they would go and tell King David. 18Nevertheless a lad saw them, and told Absalom. But both of them went away quickly and came to a man’s house ⚓in Bahurim, who had a well in his court; and they went down into it. 19⚓Then the woman took and spread a covering over the well’s mouth, and spread ground grain on it; and the thing was not known. 20And when Absalom’s servants came to the woman at the house, they said, “Where are Ahimaaz and Jonathan?” So ⚓the woman said to them, “They have gone over the water brook.” And when they had searched and could not find them, they returned to Jerusalem. 21Now it came to pass, after they had departed, that they came up out of the well and went and told King David, and said to David, ⚓“Arise and cross over the water quickly. For thus has Ahithophel advised against you.” 22So David and all the people who were with him arose and crossed over the Jordan. By morning light not one of them was left who had not gone over the Jordan. 23Now when Ahithophel saw that his advice was not followed, he saddled a donkey, and arose and went home to ⚓his house, to his city. Then he put his ⚓household in order, and ⚓hanged himself, and died; and he was buried in his father’s tomb. 24Then David went to ⚓Mahanaim. And Absalom crossed over the Jordan, he and all the men of Israel with him. 25And Absalom made ⚓Amasa captain of the army instead of Joab. This Amasa was the son of a man whose name was Jithra, an Israelite, who had gone in to ⚓Abigail the daughter of Nahash, sister of Zeruiah, Joab’s mother. 26So Israel and Absalom encamped in the land of Gilead. 27Now it happened, when David had come to Mahanaim, that ⚓Shobi the son of Nahash from Rabbah of the people of Ammon, ⚓Machir the son of Ammiel from Lo Debar, and ⚓Barzillai the Gileadite from Rogelim, 28brought beds and basins, earthen vessels and wheat, barley and flour, parched grain and beans, lentils and parched seeds,29honey and curds, sheep and cheese of the herd, for David and the people who were with him to eat. For they said, “The people are hungry and weary and thirsty ⚓in the wilderness.”