10

Các châm ngôn của Sa-lô-môn

(Từ đoạn 10 đến đoạn 29)

Quyển thứ nhứt góp các châm ngôn của Sa-lô-môn

1 Con trai khôn ngoan làm vui cha mình;
 Nhưng đứa ngu muội gây buồn cho mẹ nó.
2 Của phi nghĩa chẳng được ích chi;
 Song sự công bình giải cứu khỏi chết.
3 Đức Giê-hô-va không để linh hồn người công bình chịu đói khát;
 Nhưng Ngài xô đuổi sự ước ao của kẻ ác đi.
4 Kẻ làm việc tay biếng nhác trở nên nghèo hèn;
 Còn tay kẻ siêng năng làm cho được giàu có.
5 Ai thâu trữ trong mùa hè là con trai khôn ngoan;
 Song kẻ ngủ lúc mùa gặt là con trai gây cho sỉ nhục.
6 Có phước lành giáng trên đầu kẻ công bình;
 Nhưng miệng kẻ ác giấu sự cường bạo.
7 Kỷ niệm người công bình được khen ngợi;
 Song tên kẻ gian ác rục đi.
8 Người có lòng khôn ngoan, nhận tiếp những điều răn;
 Nhưng kẻ có miệng ngu muội phải bị sa ngã.
9 Người nào theo sự ngay thẳng đi vững chắc;
 Còn kẻ làm cong vạy đường lối mình bị chúng biết.
10 Kẻ nào nheo mắt làm cho ưu sầu;
 Còn ai có miệng ngu muội bị sa ngã.
11 Miệng người công bình là một nguồn sự sống;
 Nhưng miệng kẻ hung ác giấu sự cường bạo.
12 Sự ghen ghét xui điều cãi lộn;
 Song lòng thương yêu lấp hết các tội phạm.
13 Trên môi miệng người thông sáng có sự khôn ngoan;
 Nhưng roi vọt dành cho lưng kẻ thiếu trí hiểu.
14 Người khôn ngoan dành để sự tri thức;
 Nhưng tại cớ miệng kẻ ngu muội sự bại hoại hòng đến.
15 Tài sản kẻ giàu có là cái thành kiên cố của người;
 Song sự hư nát của người khốn khổ là sự nghèo nàn của họ.
16 Lao khổ của người công bình hướng về sự sống;
 Còn hoa lợi kẻ hung ác chiều về tội lỗi
17 Kẻ nghe lời khuyên dạy ở trong đường sự sống;
 Nhưng ai quên sự quở trách phải lầm lạc.
18 Người giấu sự ghen ghét có môi dối giả;
 Và ai rải điều nói hành là kẻ ngu dại.
19 Hễ lắm lời, vi phạm nào có thiếu;
 Nhưng ai cầm giữ miệng mình là khôn ngoan.
20 Lưỡi người công bình giống như bạc cao;
 Còn lòng kẻ hung ác không ra gì.
21 Môi miệng người công bình nuôi dạy nhiều người;
 Nhưng kẻ ngu dại chết, vì thiếu trí hiểu.
22 Phước lành của Đức Giê-hô-va làm cho giàu có;
 Ngài chẳng thêm sự đau lòng gì lẫn vào.
23 Kẻ thiếu trí hiểu coi sự làm ác như chơi;
 Nhưng người thông sáng thích sự khôn ngoan.
24 Điều gì kẻ hung ác sợ sệt, ắt sẽ xảy đến cho nó;
 Nhưng kẻ công bình sẽ được như ý mình ước ao.
25 Khi gió trốt thổi qua, kẻ hung ác không còn nữa;
 Song nền của người công bình còn đến đời đời.
26 Như giấm ghê răng, như khói cay mắt,
 Kẻ làm biếng nhác đối với người sai khiến nó là vậy.
27 Sự kính sợ Đức Giê-hô-va gia thêm ngày tháng;
 Còn năm tuổi kẻ ác sẽ bị giảm bớt đi.
28 Sự trông mong của người công bình giáp sự vui vẻ;
 Còn sự trông đợi của kẻ ác sẽ hư mất đi.
29 Con đường của Đức Giê-hô-va như một đồn lũy cho người ngay thẳng;
 Nhưng nó là sự bại hoại cho kẻ làm ác.
30 Người công bình chẳng hề bị rúng động;
 Song kẻ ác không được ở trên đất.
31 Miệng người công bình sanh sự khôn ngoan;
 Duy lưỡi của kẻ gian tà sẽ bị truất.
32 Môi người công bình biết điều đẹp ý;
 Nhưng miệng kẻ hung ác chỉ nói sự gian tà.

10

1Con khôn ngoan làm cha vui thỏa,
Con khờ dại khiến mẹ buồn đau.
2Của phi nghĩa chẳng ích lợi gì,
Đức công chính cứu người thoát chết.
3Chúa không để người công chính đói khổ,
Nhưng khước từ ước vọng kẻ ác.
4Tay lười biếng suốt đời nghèo khó,
Tay siêng năng giàu có không xa.
5Con khôn thu lúa tháng hè,
Con lười nằm ngủ ngày mùa nhục thay.
6Phúc lành trên đầu người công chính,
Còn mồm ác nhân đầy bạo tàn.
7Kỷ niệm thiện nhân, nguồn hạnh phúc,
Tên tuổi kẻ ác chóng tàn phai.
8Người khôn ngoan vui nghe mệnh lệnh,
Kẻ dại mồm hay bị ngã đau.
9Ai liêm chính vững vàng tiến bước,
Đứa gian tham bại lộ có ngày.
10Người châm biếm ưa gây phiền muộn,
Kẻ dại mồm hay bị ngã đau.
11Miệng người công chính như nguồn sống,
Còn mồm ác nhân đầy bạo tàn.
12Tính ganh ghét phát sinh tranh chấp,
Lòng yêu thương che đậy tội khiên.
13Khôn ngoan ra từ môi người thông sáng,
Roi vọt giáng trên lưng kẻ u mê.
14Người khôn ngoan trau dồi trí thức,
Kẻ dại mồm suy đốn không xa.
15Tiền của là sức mạnh người giàu có,
Nghèo nàn là thảm cảnh kẻ lầm than
16Người thiện sử dụng tiền lương nuôi dưỡng sự sống,
Kẻ ác xài phí lợi tức gây ra tội lỗi.
17Vâng lời giáo huấn đi đường sống,
Chối bỏ khuyên răn bước lạc lầm.
18Ai che giấu ganh ghét có môi giả dối,
Ai buông lòi phỉ báng là kẻ điên rồ.
19Nói năng nhiều tội khiên càng lắm,
Cầm giữ miệng lưỡi ấy người khôn ngoan.
20Lưỡi người công chính như bạc quý,
Tâm kẻ tiểu nhân rẻ hơn bèo.
21Môi người công chính nuôi dưỡng nhiều người,
Kẻ dại ngã chết vì thiếu suy xét.
22Hạnh phúc Chúa cho ta giàu có,
Giàu Chúa cho chẳng gọn ưu phiền.
23Kẻ rồ dại tìm vui trong việc ác,
Người thông sáng khoái lạc với khôn ngoan.
24Kẻ ác sợ của nào bị trao của ấy,
Người lành nhận lấy điều mình ước ao.
25Bão thổi qua, ác nhân tan tác,
Người lành ngay vững mạnh muôn đời.
26Kẻ biếng nhác nhọc lòng khổ chủ,
Như ăn phải giấm, như dầm khói cay.
27Kính sợ Chúa: Ngài gia tăng tuổi thọ,
Đời ác nhân bị rút ngắn đi.
28Ước vọng thiện nhân, niềm vui lớn.
Hoài bão ác nhân sớm tàn phai.
29Đường lối Chúa là pháo đài cho người trong sạch,
Nhưng là chỗ diệt vong cho kẻ làm ác.
30Người công chính trường tồn bất diệt,
Kẻ ác không còn đất dung thân,
31Miệng người công chính nở hoa khôn
Còn lưỡi kẻ dối gian bị cắt mất.
32Môi công chính lựa lời tươi đẹp,
Miệng ác nhân lải nhải gian tà.