1 Hỡi con, hãy giữ các lời ta, Và giấu nơi lòng các mạng lịnh ta. 2 Khá tuân thủ các mạng lịnh ta, thì con sẽ được sống; Và gìn giữ lời khuyên dạy ta như ngươi của mắt con. 3 Hãy cột nó nơi ngón tay con, Ghi nó trên bia lòng con. 4 Hãy nói với sự khôn ngoan rằng: Ngươi là chị em ta! Và xưng sự thông sáng là bằng hữu con; 5 Để nó gìn giữ con khỏi dâm phụ, Khỏi đàn bà ngoại hay nói lời dua nịnh. 6 Vì tại cửa sổ nhà ta, Ta nhìn ngang qua song mặt võng ta, 7 Bèn thấy trong bọn kẻ ngu dốt, Giữa vòng người thiếu niên, có một gã trai trẻ không trí hiểu, 8 Đi qua ngoài đường gần góc nhà đàn bà ấy; Người bắt đi đường dẫn đến nhà nàng, 9 Hoặc trong lúc chạng vạng khi rốt ngày, Hoặc giữa ban đêm khi tối tăm mù mịt. 10 Kìa, người đàn bà ấy đi ra rước hắn, Trang điểm như con bợm, lòng đầy mưu kế. 11 Nàng vốn nói om sòm, không thìn nết, Hai chân nàng chẳng ở trong nhà, 12 Khi ở ngoài đường, lúc nơi phố chợ, Rình rập tại các hẻm góc. 13 Nàng nắm ôm hôn kẻ trai trẻ ấy, Mặt chai mày đá, nói cùng chàng rằng: 14 ”Tôi có của lễ thù ân tại nhà tôi; Ngày nay tôi đã trả xong các lời khấn nguyện tôi. 15 Bởi cớ đó, tôi ra đón anh, Đặng tìm thấy mặt anh, và tôi đã tìm được. 16 Tôi có trải trên giường tôi những mền, Bằng chỉ Ê-díp-tô đủ sắc, 17 Lấy một dược, lư hội, và quế bì, Mà xông thơm chỗ nằm tôi. 18 Hãy đến, chúng ta sẽ thân ái mê mệt cho đến sáng, Vui sướng nhau về sự luyến ái. 19 Vì chồng tôi không có ở nhà, Người trẩy đi xa xôi lắm, 20 Đem túi bạc theo tay người, Đến rằm mới trở về nhà.” 21 Nàng dùng lắm lời êm dịu quyến dụ hắn, Làm hắn sa ngã vì lời dua nịnh của môi miệng mình. 22 Hắn liền đi theo nàng, Như một con bò đến lò cạo, Như kẻ ngu dại bị cùm dẫn đi chịu hình phạt, 23 Cho đến khi mũi tên xoi ngang qua gan nó; Như con chim bay a vào lưới, Mà không biết rằng nó rập sự sống mình.
24 Vậy bây giờ, hỡi con, hãy nghe ta, Khá chăm chỉ về các lời của miệng ta. 25 Lòng con chớ xây vào con đường đàn bà ấy, Chớ đi lạc trong các lối nàng; 26 Vì nàng làm nhiều người bị thương tích sa ngã, Và kẻ bị nàng giết thật rất nhiều thay. 27 Nhà nàng là con đường của Âm phủ, Dẫn xuống các phòng của sự chết.
7
1Con ơi, hãy giữ lời ta, Phải chôn sâu vào lòng, 2Vâng giữ mệnh lệnh ta và sống. Coi khuôn phép ta như đồng tử nơi mắt con. 3Buộc chặt nó nơi ngón tay, Khắc ghi nó vào bia lòng. 4Phải gọi khôn ngoan bằng chị, Xưng thông sáng là người bà con. 5Để con được gìn giữ khỏi dâm phụ, Khỏi vợ người với lời quyến rũ. 6Vì một hôm ở trong nhà, Ta nhìn qua song cửa, 7Thấy trong bọn ngây thơ, Trong đám thanh niên, một gã thiếu suy xét. 8Gã đi ngang qua khu dâm phụ ở, Rồi tiến về hướng nhà nàng. 9Nhằm lúc hoàng hôn khi trời tối, Giữa đêm hôm khuya khoắt. 10Này, dâm phụ ra đón chào, Trang điểm lố lăng, mưu mô quỷ quyệt. 11Tính tình ngang bướng, nói năng sỗ sàng; Đôi chân không chịu ở yên trong nhà, 12Cứ thả lang thang ngoài hè phố, Rình rập đợi chờ các góc đường. 13Nó ôm hôn gã thanh niên, Mặt trơ trẽn dụ dỗ: 14“Hôm nay tôi dâng lễ vật tạ ân, Trong nhà đầy dẫy thức ăn ngon, 15Nên tôi vội vã đi kiếm anh, Và bây giờ tôi mới gặp. 16Tôi đã trải lên giường Hàng Ai-cập sặc sỡ, 17Và rắc một dược, lô hội, nhục quế. 18Về nhà, chúng ta âu yếm Hưởng thú ái ân đến sáng mai, 19Vì chồng tôi vắng nhà, Anh ấy đã lên đường đi xa 20Mang theo rất nhiều tiền bạc, Đến ngày rằm mới trở về." 21Dùng lời đường mật, nó quyến rũ, Với miệng môi dua nịnh, nó làm thanh niên xiêu lòng. 22Lập tức gã đi theo nó Như trâu bò đến lò sát sinh, Như con nai chui đầu vào thòng lọng. 23Cho đến chừng mũi tên xuyên vào gan. Gã như chim bay mau vào lưới. Không ngờ đó là cạm bẫy sập bắt linh hồn mình. 24Thế thì, con ơi, phải lắng tai Nghe lời ta dạy bảo: 25Đừng để lòng con bị mê hoặc Hãy tránh xa, đừng lại gần đường nó đi, 26Vì nó đã đánh gục nhiều người, Và giết hại vô số. 27Nhà nó là đường đi địa ngục, Dẫn xuống thế giới người chết.