16

Phao-lô đem Ti-mô-thê theo

1 Phao-lô tới thành Đẹt-bơ và thành Lít-trơ. Nơi đó, có một môn đồ tên là Ti-mô-thê, con của một người đàn bà Giu-đa đã tin, còn cha thì người Gờ-réc. 2 Anh em ở thành Lít-trơ và thành Y-cô-ni đều làm chứng tốt về người. 3 Phao-lô muốn đem người theo; bởi cớ những người Giu-đa ở trong các nơi đó, nên Phao-lô lấy người và làm phép cắt bì cho, vì hết thảy đều biết cha Ti-mô-thê là người Gờ-réc. 4 Hễ ghé qua thành nào, hai người cũng dặn biểu phải giữ mấy lề luật mà sứ đồ và trưởng lão tại thành Giê-ru-sa-lem lập ra. 5 Ấy vậy, các Hội thánh được vững vàng trong đức tin, và số người càng ngày càng thêm lên.
6 Đoạn, trải qua xứ Phi-ri-gi và đất Ga-la-ti, vì Đức Thánh Linh đã cấm truyền đạo trong cõi A-si. 7 Tới gần xứ My-si rồi, hai người sắm sửa vào xứ Bi-thi-ni; nhưng Thánh Linh của Đức Chúa Jêsus không cho phép, 8 bèn kíp qua khỏi xứ My-si, và xuống thành Trô-ách.

Phao-lô qua xứ Ma-xê-đoan

9 Đương ban đêm, Phao-lô thấy sự hiện thấy; có một người Ma-xê-đoan đứng trước mặt mình, nài xin rằng: Hãy qua xứ Ma-xê-đoan, mà cứu giúp chúng tôi. 10 Phao-lô vừa thấy sự hiện thấy đó rồi, chúng ta liền tìm cách qua xứ Ma-xê-đoan, vì đã định rằng Đức Chúa Trời gọi chúng ta rao truyền Tin lành ở đó.

Ở tại thành Phi-líp. – Ly-đi trở về đạo

11 Vậy, chúng ta từ thành Trô-ách đi thuyền thẳng đến đảo Sa-mô-tra-xơ; bữa sau, đến thành Nê-a-bô-li; 12 từ nơi đó, chúng ta tới thành Phi-líp, là thành thứ nhứt của tỉnh Ma-xê-đoan, và là thuộc địa nước Rô-ma. Chúng ta ở tạm đó vài ngày. 13 Đến ngày Sa-bát, chúng ta ra ngoài cửa thành, đến gần bên sông, là nơi chúng ta tưởng rằng người ta nhóm lại đặng cầu nguyện; chúng ta ngồi xong, giảng cho những đàn bà đã nhóm lại. 14 Có một người trong bọn đó nghe chúng ta, tên là Ly-đi, quê ở thành Thi-a-ti-rơ, làm nghề buôn hàng sắc tía, vẫn kính sợ Đức Chúa Trời. Chúa mở lòng cho người, đặng chăm chỉ nghe lời Phao-lô nói. 15 Khi người đã chịu phép báp-têm với người nhà mình rồi, thì xin chúng ta rằng: Nếu các ông đã đoán tôi là trung thành với Chúa, thì hãy vào nhà tôi, mà ở lại đó; rồi người ép mời vào.

Phao-lô và Si-la bị bỏ tù. – Người đề lao trở về đạo

16 Một ngày kia, chúng ta đi cầu nguyện, gặp một đứa đầy tớ gái bị quỉ Phi-tôn ám vào, hay bói khoa, làm lợi lớn cho chủ nó. 17 Nó theo Phao-lô và chúng ta, mà kêu la rằng: Những người đó là đầy tớ của Đức Chúa Trời Rất Cao, rao truyền cho các ngươi đạo cứu rỗi. 18 Trong nhiều ngày nó cứ làm vậy, nhưng Phao-lô lấy làm cực lòng, xây lại nói cùng quỉ rằng: Ta nhân danh Đức Chúa Jêsus Christ mà truyền mầy ra khỏi người đàn bà nầy. Chính giờ đó, quỉ liền ra khỏi. 19 Song le các chủ nàng thấy mình chẳng còn trông được lợi lộc nữa, bèn bắt Phao-lô và Si-la, kéo đến nơi công sở, trước mặt các quan, 20 rồi điệu đến các thượng quan, mà thưa rằng: Những người nầy làm rối loạn thành ta; ấy là người Giu-đa, 21 dạy dỗ các thói tục mà chúng ta chẳng nên nhận lấy, hoặc vâng theo, vì chúng ta là người Rô-ma. 22 Đoàn dân cũng nổi lên nghịch cùng hai người, và khi các thượng quan khiến xé áo hai người ra rồi, bèn truyền đánh đòn. 23 Sau khi người ta đánh nhiều đòn rồi, thì bỏ vào ngục, dặn người đề lao phải canh giờ cho nghiêm nhặt. 24 Được lịnh đó, đề lao bỏ hai người vào ngục tối và tra chân vào cùm.
25 Lối nửa đêm, Phao-lô và Si-la đương cầu nguyện, hát ngợi khen Đức Chúa Trời; và những tù phạm đều nghe. 26 Thình lình, có cơn động đất rất lớn, đến nỗi nền ngục rúng động; cùng một lúc, các cửa mở ra, xiềng tù phạm thảy đều tháo cả. 27 Người đề lao giựt mình thức dậy, thấy các cửa ngục đều mở, tưởng tù đã trốn hết, bèn rút gươm, toan giết mình. 28 Nhưng Phao-lô kêu người lớn tiếng rằng: Chớ làm hại mình: Chúng ta đều còn cả đây. 29 Người đề lao bèn kêu lấy đèn, chạy lại, run sợ lắm, gieo mình nơi chân Phao-lô và Si-la. 30 Đoạn, đưa hai người ra ngoài, mà hỏi rằng: Các chúa ơi, tôi phải làm chi cho được cứu rỗi? 31 Hai người trả lời rằng: Hãy tin Đức Chúa Jêsus, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi. 32 Hai người truyền đạo Đức Chúa Trời cho người, và cho những kẻ ở nhà người nữa. 33 Trong ban đêm, chính giờ đó, người đề lao đem hai người ra rửa các thương tích cho; rồi tức thì người và mọi kẻ thuộc về mình đều chịu phép báp-têm. 34 Đoạn, người đề lao mời hai người lên nhà mình, đặt bàn, và người với cả nhà mình đều mừng rỡ vì đã tin Đức Chúa Trời.
35 Đến sáng, thượng quan sai lính nói cùng người đề lao rằng: Hãy thả các người ấy đi. 36 Người trình lời đó cùng Phao-lô rằng: Các thượng quan đã khiến truyền cho tôi thả các ông; vậy, hãy ra, và xin đi cho bình yên. 37 Nhưng Phao-lô nói cùng lính rằng: Chúng ta vốn là quốc dân Rô-ma, khi chưa định tội, họ đã đánh đòn chúng ta giữa thiên hạ, rồi bỏ vào ngục; nay họ lại thả lén chúng ta ư! Điều đó không được. Chính các quan phải tới đây mà thả chúng ta mới phải! 38 Các thượng quan nghe lính trình lại bấy nhiêu lời, biết hai người đó là người Rô-ma, thì sợ hãi. 39 Họ bèn đến nói với hai người, thả đi, và xin lìa khỏi thành. 40 Khi ra ngục rồi, hai sứ đồ vào nhà Ly-đi, thăm và khuyên bảo anh em, rồi đi.

16

提摩太跟保罗和西拉同工

1后来,保罗来到特庇,又到路司得。在那里有一个门徒,名叫提摩太,是信主的犹太妇人的儿子,他父亲却是希腊人。 2路司得以哥念的弟兄都称赞他。 3保罗要带他同去,只因那些地方的犹太人都知道他父亲是希腊人,就给他行了割礼。 4他们经过各城,把耶路撒冷使徒和长老所决定的规条交给门徒遵守。 5于是众教会信心越发坚固,人数天天增加。

保罗看见马其顿人的异象

6因为圣灵禁止他们在亚细亚讲道,他们就经过弗吕家加拉太一带地方。 7到了每西亚的边界,他们想要往庇推尼去,耶稣的灵却不许。 8他们就越过每西亚,下特罗亚去。 9夜间,有异象向保罗显现。有一个马其顿人站着求他说:“请你过来,到马其顿来帮助我们!” 10保罗既看见这异象,我们就立即设法往马其顿去,认为上帝呼召我们传福音给那里的人。

吕底亚归主

11我们从特罗亚开船,直行驶到撒摩特喇,第二天到了尼亚坡里 12从那里来到腓立比,就是马其顿这一带的一个重要城市,也是罗马的驻防城。我们在这城里住了几天。 13在安息日,我们出城门,到了河边,知道那里有一个祷告的地方,我们就坐下来对那些聚会的妇女讲道。 14有一个卖紫色布的妇人,名叫吕底亚,是推雅推喇城的人,素来敬拜上帝。她在听着,主就开导她的心,使她留心听保罗所讲的话。 15她和她一家都领了洗,就求我们说:“你们若以为我是真心信主的,请到我家里来住。”于是她坚决请我们留下。

在腓立比被囚

16后来,我们往那祷告的地方去时,有一个被占卜的灵附身的使女迎面走来,她使用法术使她的主人们发了大财。 17她跟随保罗和我们,喊着说:“这些人是至高上帝的仆人,对你们传讲救人的道路。” 18她一连好几天这样喊叫,保罗就心中厌烦,转身对那灵说:“我奉耶稣基督的名吩咐你从她身上出来!”那灵立刻出来了。 19使女的主人们见发财的指望没有了,就揪住保罗西拉,拉他们到市上去见官; 20又带他们到行政官长们面前,说:“这些骚扰我们城的,他们是犹太人, 21竟传布我们罗马人所不可接受、不可遵守的规矩。” 22群众就一齐起来攻击他们。官长们吩咐撕开他们的衣裳,用棍子打; 23打了许多棍,就把他们下在监里,嘱咐狱警严紧看守。 24狱警领了这样的命令,就把他们下在内监,两脚拴在木架上。
25约在半夜,保罗西拉正在祷告,唱诗赞美上帝,众囚犯也侧耳听着的时候, 26忽然,地大震动,甚至监牢的地基都摇动了,监门立刻全开,众囚犯的锁链也都解开了。 27狱警一醒,看见监门全开,以为囚犯已经逃走,就拔刀要自杀。 28保罗大声呼叫:“不要伤害自己!我们都在这里。” 29狱警叫人拿灯来,就冲进去,战战兢兢地俯伏在保罗西拉面前。 30然后狱警领他们出来,说:“二位先生,我必须做什么才可以得救?” 31他们说:“当信主耶稣,你和你一家都必得救。” 32他们就把主的道讲给他和他全家的人听。 33当夜,就在那时候,狱警把他们带去,洗他们的伤;他和他所有的家人立刻都受了洗。 34于是狱警领他们上自己的家里去,给他们摆上饭。他和全家的人,因为信了上帝,都满心喜乐。
35到了天亮,官长们打发差役来,说:“释放那两个人吧。” 36狱警就把这些话告诉保罗:“官长们打发人来,要释放你们,现在可以出监,平平安安去吧。” 37保罗却说:“我们是罗马人,并没有定罪,他们竟在公众面前打了我们,又把我们下在监里;现在要私下赶我们出去吗?这不行!叫他们自己来领我们出去吧!” 38差役把这些话回禀官长们;官长们听见他们是罗马人,就害怕了, 39于是来劝他们,领他们出来,请他们离开那城。 40二人出了监牢,往吕底亚家里去,见了弟兄们,劝慰他们一番,就离开了。