7

Lời giảng của Ê-tiên

1 Thầy cả thượng phẩm bèn hỏi Ê-tiên rằng: Có phải thật như vậy chăng? 2 Ê-tiên trả lời rằng: Hỡi các anh, các cha, xin nghe lời tôi! Đức Chúa Trời vinh hiển đã hiện ra cùng tổ chúng ta là Áp-ra-ham, khi người còn ở tại Mê-sô-bô-ta-mi, chưa đến ở tại Cha-ran, 3 mà phán rằng: Hãy ra khỏi quê hương và bà con ngươi, mà đi đến xứ ta sẽ chỉ cho. 4 Bấy giờ người ra khỏi xứ Canh-đê, rồi đến thành Cha-ran. Từ đó, lúc cha người qua đời rồi, Đức Chúa Trời khiến người từ nơi đó qua xứ các ông hiện đương ở. 5 Ngài chẳng ban cho người sản nghiệp gì trong xứ nầy, dầu một thẻo đất lọt bàn chân cũng không, nhưng Ngài hứa ban xứ nầy làm kỉ vật cho người và dòng dõi người nữa, dẫu bấy giờ người chưa có con cái mặc lòng. 6 Đức Chúa Trời phán như vầy: Dòng dõi ngươi sẽ ở ngụ nơi đất khách, người ta sẽ bắt chúng nó làm tôi và hà hiếp trong bốn trăm năm. 7 Đức Chúa Trời lại phán rằng: Nhưng ta sẽ đoán xét dân đã bắt chúng nó làm tôi, kế đó, chúng nó sẽ ra khỏi, và thờ phượng ta trong nơi nầy. 8 Đoạn, Đức Chúa Trời ban cho người sự giao ước về phép cắt bì. Ấy vậy, khi Áp-ra-ham đã sanh một con trai là Y-sác, thì làm phép cắt bì cho, trong ngày thứ tám; Y-sác làm phép cắt bì cho Gia-cốp, và Gia-cốp làm phép ấy cho mười hai tổ phụ.
9 Mười tổ phụ ghen ghét Giô-sép, nên bán qua xứ Ê-díp-tô; nhưng Đức Chúa Trời ở cùng người. 10 Ngài giải cứu người khỏi cảnh khó khăn, và cho đầy ơn và trí trước mặt Pha-ra-ôn, vua Ê-díp-tô, vua ấy lập người làm tể tướng cai quản xứ Ê-díp-tô và cả nhà vua nữa. 11 Bấy giờ, xảy có cơn đói kém trong cả xứ Ê-díp-tô và xứ Ca-na-an; sự túng ngặt lớn lắm, tổ phụ chúng ta chẳng tìm được đồ ăn. 12 Gia-cốp nghe bên Ê-díp-tô có lúa mì, thì sai tổ phụ ta qua đó lần thứ nhứt. 13 Đến lần thứ hai, anh em Giô-sép nhận biết người, và Pha-ra-ôn mới biết dòng họ người. 14 Giô-sép bèn sai rước Gia-cốp là cha mình và cả nhà, cộng là bảy mươi lăm người. 15 Vậy, Gia-cốp xuống xứ Ê-díp-tô, rồi chết tại đó, và tổ phụ chúng ta cũng vậy; 16 sau được đem về Si-chem, chôn nơi mộ mà Áp-ra-ham đã lấy bạc mua của con cháu Hê-mô quê ở Si-chem. 17 Nhưng, gần đến kỳ phải ứng nghiệm lời hứa Đức Chúa Trời đã thề với Áp-ra-ham, dân cứ sanh sản và thêm nhiều lên trong xứ Ê-díp-tô, 18 cho đến khi trong xứ đó có một vua khác dấy lên chẳng nhìn biết Giô-sép. 19 Vua nầy dùng mưu hại dòng giống và hà hiếp tổ phụ chúng ta, ép phải bỏ con mới sanh, hầu cho sống chẳng được.
20 Trong lúc đó, Môi-se sanh ra; người xinh tốt khác thường, được nuôi trong ba tháng tại nhà cha mình. 21 Khi người bị bỏ, thì con gái Pha-ra-ôn vớt lấy, nuôi làm con mình. 22 Môi-se được học cả sự khôn ngoan của người Ê-díp-tô; lời nói và việc làm đều có tài năng. 23 Nhưng lúc người được đầy bốn mươi tuổi rồi, trong lòng nhớ đến, muốn đi thăm anh em mình là con cái Y-sơ-ra-ên. 24 Môi-se thấy có người hà hiếp một người trong đám họ, nên binh vực kẻ bị hà hiếp và đánh người Ê-díp-tô để báo thù cho. 25 Người ngờ anh em mình chắc hiểu rằng Đức Chúa Trời dùng tay mình giải cứu họ; nhưng họ chẳng hiểu. 26 Đến ngày sau, chúng đang đánh lộn với nhau, thì người đến gần mà giải hòa, rằng: Hỡi các ngươi, đã là anh em, sao lại làm hại nhau vậy? 27 Kẻ đang ức hiếp người lân cận mình xô Môi-se ra, mà rằng: Ai đã lập ngươi lên làm quan cai trị và quan xử đoán chúng ta? 28 Há ngươi muốn giết ta như hôm qua đã giết người Ê-díp-tô sao? 29 Môi-se vừa nghe lời đó thì trốn đi ở trong xứ Ma-đi-an, nơi đó người sanh được hai con trai. 30 Cách bốn mươi năm, một thiên sứ hiện ra cùng người, tại đồng vắng núi Si-na-i, trong ngọn lửa nơi bụi gai đương cháy. 31 Môi-se thấy vậy, lấy làm lạ về sự hiện ra đó, đang áp lại để xem cho gần hơn, thì nghe tiếng Chúa phán rằng: 32 Ta là Đức Chúa Trời của tổ phụ ngươi, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, của Y-sác và của Gia-cốp. Môi-se run sợ, chẳng dám nhìn xem. 33 Chúa bèn phán rằng: Hãy cởi giày ở chân ngươi ra; vì chỗ mà ngươi đứng đó là một nơi đất thánh. 34 Ta đã đoái xem và thấy cảnh khó khăn của dân ta trong xứ Ê-díp-tô, ta đã nghe tiếng than thở của chúng nó, và xuống đặng giải cứu. Bây giờ hãy đến, đặng ta sai ngươi qua xứ Ê-díp-tô.
35 Môi-se nầy là người họ đã bỏ ra, và rằng: Ai đã lập ngươi lên làm quan cai trị và quan đoán xét chúng ta? Ấy là người mà Đức Chúa Trời đã sai làm quan cai trị và đấng giải cứu, cậy tay một thiên sứ đã hiện ra với người trong bụi gai. 36 Ấy là người đã đem họ ra khỏi, làm những dấu kỳ phép lạ trong xứ Ê-díp-tô, trên Biển Đỏ, và nơi đồng vắng trong bốn mươi năm. 37 Ấy là Môi-se nầy đã nói cùng con cái Y-sơ-ra-ên rằng: Đức Chúa Trời sẽ dấy lên trong hàng anh em các ngươi một đấng tiên tri giống như ta. 38 Ấy là người, trong dân hội tại nơi đồng vắng, đã ở với thiên sứ, là đấng phán cùng người trên núi Si-na-i, và với tổ phụ chúng ta, người lại nhận lấy những lời sự sống đặng trao lại cho các ngươi. 39 Ấy là người mà tổ phụ chúng ta không chịu vâng lời, đã bỏ người đặng nghiêng lòng về xứ Ê-díp-tô, 40 và nói với A-rôn rằng: Hãy làm các thần đi trước chúng ta; vì về phần Môi-se nầy, là người đã dẫn chúng ta ra khỏi xứ Ê-díp-tô, chẳng biết có điều chi xảy đến cho người rồi. 41 Trong những ngày đó, họ đúc một tượng bò con, dâng tế lễ cho tượng và vui mừng về việc tay mình làm nên. 42 Đức Chúa Trời bèn lìa bỏ họ, phú họ thờ lạy cơ binh trên trời, như có chép trong sách các đấng tiên tri rằng:
 Hỡi nhà Y-sơ-ra-ên, vậy có phải các ngươi từng dâng con sinh và của lễ cho ta,
 Trong bốn mươi năm ở nơi đồng vắng,
43 khi các ngươi khiêng nhà trại của Mo-lóc
 Và ngôi sao của thần Rom-phan,
 Tức là những hình tượng mà các ngươi làm ra để thờ lạy chăng?
 Ta cũng sẽ đày các ngươi qua bên kia Ba-by-lôn.
44 Đền tạm chứng cớ vốn ở giữa tổ phụ chúng ta trong đồng vắng, như Chúa đã truyền lịnh cho Môi-se phải làm y theo kiểu mẫu người đã thấy. 45 Tổ phụ chúng ta đã nhận lấy đền tạm ấy, rồi đồng đi với Giô-suê đem vào xứ họ đã chiếm lấy của các dân mà Đức Chúa Trời đã đuổi khỏi trước mặt họ; đền tạm cứ ở đó cho đến đời vua Đa-vít, 46 là người được ơn trước mặt Đức Chúa Trời, và xin ban một chỗ ở cho Đức Chúa Trời của Gia-cốp. 47 Kế đó, vua Sa-lô-môn cất cho Chúa một cái nhà. 48 Nhưng Đấng Rất Cao chẳng ở trong nhà bởi tay người ta làm ra, như đấng tiên tri đã nói:
49 Chúa phán: Trời là ngai ta,
 Đất là bệ chân ta.
 Nào có nhà nào các ngươi cất cho ta,
 Có nơi nào cho ta yên nghỉ chăng?
50 Há chẳng phải tay ta đã dựng nên mọi vật nầy chăng?
51 Hỡi những người cứng cổ, lòng và tai chẳng cắt bì kia! Các ngươi cứ nghịch với Đức Thánh Linh hoài; tổ phụ các ngươi thế nào, thì các ngươi cũng thế ấy! 52 Há có đấng tiên tri nào mà tổ phụ các ngươi chẳng bắt bớ ư? Họ cũng đã giết những người nói tiên tri về sự đến của Đấng Công bình; và hiện bây giờ chính các ngươi lại đã nộp và giết Đấng đó; 53 các ngươi đã nhận luật pháp truyền bởi các thiên sứ, nhưng không giữ lấy!…

Sự chết của Ê-tiên

54 Chúng nghe những lời đó, thì giận trong lòng, và nghiến răng với Ê-tiên. 55 Nhưng người, được đầy dẫy Đức Thánh Linh, mắt ngó chăm lên trời, thấy sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, và Đức Chúa Jêsus đứng bên hữu Đức Chúa Trời; 56 thì người nói rằng: Kìa, ta thấy các từng trời mở ra, và con người đứng bên hữu Đức Chúa Trời. 57 Bấy giờ, chúng kêu lớn tiếng lên, bịt lỗ tai lại, cùng nhau chạy a lại, 58 kéo người ra ngoài thành, rồi ném đá người. Các kẻ làm chứng lấy áo xống mình để nơi chân một người trẻ tuổi kia tên là Sau-lơ. 59 Chúng đang ném đá, thì Ê-tiên cầu nguyện rằng: Lạy Đức Chúa Jêsus, xin tiếp lấy linh hồn tôi. 60 Đoạn, người quì xuống, kêu lớn tiếng rằng: Lạy Chúa, xin đừng đổ tội nầy cho họ! Người vừa nói lời đó rồi, thì ngủ.

7

司提反當眾申訴

1大祭司說:「果真有這些事嗎?」 2司提反說:「諸位父老弟兄請聽!從前我們的祖宗亞伯拉罕美索不達米亞,還沒有住在哈蘭的時候,榮耀的上帝向他顯現, 3對他說:『你要離開本地和親族,往我所要指示你的地去。』 4他就離開迦勒底人的地方,住在哈蘭。他父親死了以後,上帝使他從那裏搬到你們現在所住的地方。 5在這裏上帝並沒有給他產業,連立足的地方都沒有,但應許要將這地賜給他和他的後裔為業,雖然那時他還沒有兒子。 6上帝這樣說:『他的後裔必寄居外邦,那裏的人要使他們作奴隸,苦待他們四百年。』 7上帝又說:『但我要懲罰使他們作奴隸的那國。以後他們要出來,在這地方事奉我。』 8上帝又賜他割禮的約。於是亞伯拉罕生了以撒,在第八日給他行了割禮;後來以撒雅各雅各生十二位先祖。
9「先祖嫉妒約瑟,把他賣到埃及去,上帝卻與他同在, 10救他脫離一切苦難,又使他在埃及王法老面前蒙恩,又有智慧。法老派他作埃及國的宰相兼管法老的全家。 11後來全埃及迦南遭遇饑荒和大災難,我們的祖宗絕了糧。 12雅各聽見在埃及有糧,就打發我們的祖宗初次往那裏去。 13第二次約瑟與兄弟們相認,法老才認識他的家族。 14約瑟就打發人,請父親雅各和全族七十五個人都來。 15於是雅各下了埃及,後來他和我們的祖宗都死在那裏; 16他們又被遷到示劍,葬於亞伯拉罕示劍用銀子從哈抹子孫買來的墳墓裏。
17「當上帝應許亞伯拉罕的日期將到的時候,以色列人在埃及人丁興旺, 18直到另一位不認識約瑟的王興起統治埃及 19他用詭計待我們的宗族,苦待我們的祖宗,強迫他們丟棄嬰孩,使嬰孩不能存活。 20就在那時,摩西生了下來,上帝看為俊美,在父親家裏被撫養了三個月。 21他被丟棄的時候,法老的女兒拾了去,當自己的兒子撫養。 22摩西學了埃及人一切的學問,說話辦事都有才能。
23「他到了四十歲,心中起意去看望他的弟兄以色列人。 24他見他們中的一個人受冤屈,就庇護他,為那被壓迫的人報仇,打死了那埃及人。 25他以為他的弟兄們必明白上帝是藉他的手搭救他們,他們卻不明白。 26第二天,他遇見有人在打架,就想勸他們和好,說:『二位,你們是弟兄,為甚麼彼此欺負呢?』 27那欺負鄰舍的人把他推開,說:『誰立你作我們的領袖和審判官呢? 28難道你要殺我像昨天殺那埃及人一樣嗎?』 29摩西聽見這話就逃走了,寄居於米甸地,在那裏生了兩個兒子。
30「過了四十年,在西奈山的曠野,有一位天使在荊棘的火焰中向摩西顯現。 31摩西見了那異象,覺得很驚訝,正往前觀看的時候,有主的聲音說: 32『我是你列祖的上帝,就是亞伯拉罕以撒雅各的上帝。』摩西戰戰兢兢,不敢觀看。 33主對他說:『把你腳上的鞋脫下來,因為你所站的地方是聖地。 34我的百姓在埃及所受的困苦,我確實看見了;他們悲嘆的聲音,我也聽見了。我下來要救他們。現在,你來,我要差你往埃及去。』
35「這摩西就是有人曾棄絕他說『誰立你作我們的領袖和審判官』的,上帝卻藉那在荊棘中顯現的天使的手差派他作領袖,作解救者。 36這人領以色列人出來,在埃及地,在紅海,在曠野的四十年間行了奇事神蹟。 37這人是摩西,就是那曾對以色列人說『上帝要從你們弟兄中給你們興起一位先知像我』的。 38這人是那曾在曠野的會眾中和西奈山上,與那對他說話的天使同在,又與我們祖宗同在的,他領受了活潑的聖言傳給我們。 39我們的祖宗不肯聽從,反棄絕他,他們的心轉向埃及 40亞倫說:『你為我們造神明,在我們前面引路,因為領我們出埃及地的這個摩西,我們不知道他遭遇了甚麼事。』 41那時,他們造了一個牛犢,又拿祭物獻給那像,為自己手所做的工作歡躍。 42但是上帝轉臉不顧,任憑他們祭拜天上的日月星辰,正如先知書上所寫的:
 『以色列家啊,你們四十年間在曠野,
  何曾將犧牲和祭物獻給我?
  43你們抬着摩洛的帳幕
  和理番-你們神明的星,
  就是你們所造為要敬拜的像。
  因此,我要把你們遷到巴比倫外去。』
44「我們的祖宗在曠野,有作證的會幕,是上帝吩咐摩西照着他所看見的樣式做的。 45這帳幕,我們的祖宗同約書亞相繼承受了,當上帝在他們面前趕走外邦人的時候,他們把這帳幕搬進承受為業之地,直存到大衛的日子。 46大衛在上帝面前蒙恩,祈求為雅各的家預備居所。 47但卻是所羅門為上帝造成殿宇。 48其實,至高者並不住人手所造的,就如先知所言:
  49『主說:天是我的寶座,
  地是我的腳凳。
  你們要為我造怎樣的殿宇?
  哪裏是我安歇的地方呢?
  50這一切不都是我手所造的嗎?』
51「你們這硬着頸項,心與耳未受割禮的人哪,時常抗拒聖靈!你們的祖宗怎樣,你們也怎樣。 52先知中有哪一個不是受你們祖宗的迫害呢?他們把預先宣告那義者要來的人殺了。如今你們成了那義者的出賣者和兇手了。 53你們領受了天使所傳佈的律法,竟不遵守。」

眾人用石頭打死司提反

54眾人聽見這些話,心中極其惱怒,向司提反咬牙切齒。 55司提反滿有聖靈,定睛望天,看見上帝的榮耀,又看見耶穌站在上帝的右邊, 56就說:「我看見天開了,人子站在上帝的右邊。」 57眾人大聲喊叫,摀着耳朵,齊心衝向他, 58把他推到城外,用石頭打他。作見證的人把他們的衣裳放在一個名叫掃羅的青年腳前。 59他們正用石頭打司提反的時候,他呼求說:「主耶穌啊,求你接納我的靈魂!」 60然後他跪下來,大聲喊着:「主啊,不要將這罪歸於他們!」說了這話,就長眠了。