6

Đa-ni-ên Trong Hầm Sư Tử

1Vua Đa-ri-út quyết định bổ nhiệm một trăm hai mươi tổng trấn cai trị toàn vương quốc 2dưới quyền ba thượng thư, trong đó có Đa-ni-ên. Các tổng trấn phải phúc trình mọi việc cho ba vị này để nhà vua khỏi bị thiệt hại. 3Nhưng Đa-ni-ên vượt hẳn các thượng thư và tổng trấn kia, nhờ có tâm trí siêu phàm, nên vua dự định giao cho ông trông coi toàn vương quốc. 4Do đó, các thuợng thư và tổng trấn cố tìm cớ để tố cáo Đa-ni-ên trong vấn đề quản lý việc nước, nhưng họ không tìm được cớ hoặc lỗi lầm nào, vì Đa-ni-ên vốn là người trung tín, không hề sơ suất hoặc mắc phải lỗi gì. 5Vậy những người này nói với nhau: “Chúng ta sẽ chẳng tìm được cớ nào để buộc tội tên Đa-ni-ên này; ngoại trừ lý do liên quan đến tôn giáo của nó.”
6Sau khi bàn mưu định kế, các thượng thư và tổng trấn này kéo đến chầu vua và tâu: “Chúc bệ hạ vạn tuế! 7Tất cả các thượng thư, quan tham mưu, tổng trấn, quần thần và tỉnh trưởng đều nhất trí kính xin bệ hạ ban hành sắc chỉ nghiêm cấm bất cứ ai cầu xin một thần nào hay người nào ngoài bệ hạ, trong vòng ba mươi ngày; người nào vi phạm sắc chỉ cấm ấy sẽ bị quăng xuống hầm sư tử. 8Kính xin bệ hạ ký tên vào sắc chỉ và truyền lệnh ban hành, để sắc chỉ này trở thành bất di bất dịch như các luật không thể hủy bỏ khác của dân Mê-đi và Ba-tư.” 9Thế là vua Đa-ri-út ký sắc chỉ.
10Sau khi Đa-ni-ên nghe tin vua đã ký sắc chỉ, ông về nhà, lên một phòng trên cao, nơi có cửa sổ mở hướng về thành Giê-ru-sa-lem, quỳ gối cầu nguyện và ca ngợi Đức Chúa Trời của ông, như ông vẫn làm trước nay, mỗi ngày ba lần. 11Bấy giờ những người ấy hẹn nhau kéo đến và bắt gặp Đa-ni-ên đang khẩn thiết cầu nguyện Đức Chúa Trời mình. 12Họ liền vào triều nhắc lại lệnh cấm của vua: “Muôn tâu bệ hạ, có phải bệ hạ đã ký sắc chỉ cấm bất cứ ai cầu xin một thần nào hoặc người nào ngoài bệ hạ, trong vòng ba mươi ngày, và người nào vi phạm sẽ bị quăng xuống hầm sư tử không?”
 Vua đáp: “Đúng, sắc chỉ tuyệt đối không thể hủy bỏ, y như các luật khác của dân Mê-đi và Ba-tư.”
13Bấy giờ họ thưa với vua: “Muôn tâu bệ hạ, trong nhóm dân lưu đày Giu-đa, có Đa-ni-ên là người chẳng hề tôn trọng bệ hạ hoặc sắc chỉ cấm bệ hạ đã ký, nhưng cứ tiếp tục cầu nguyện với thần mình mỗi ngày ba lần.”
14Nghe những lời ấy, vua rất đau lòng. Vua quyết tâm cứu Đa-ni-ên nhưng cố gắng mãi đến khi mặt trời lặn vẫn chưa tìm được cách nào.
15Bấy giờ những người kia lại họp nhau đến chầu vua: “Muôn tâu bệ hạ, bệ hạ biết rằng chiếu theo luật của dân Mê-đi và Ba-tư, mọi lệnh cấm và sắc chỉ nhà vua ban hành đều bất di bất dịch.”
16Vì thế, vua đành hạ lệnh triệu Đa-ni-ên đến để quăng xuống hầm sư tử. Vua bảo Đa-ni-ên: “Vị thần mà ngươi bền lòng phụng sự, chính vị ấy sẽ giải cứu ngươi.”
17Người ta khiêng một tảng đá tới đặt trên miệng hầm. Vua đóng ấn của mình và ấn của các đại thần niêm phong tảng đá để không còn thay đổi gì được nữa về số phận của Đa-ni-ên. 18Sau đó, vua về cung. Vua thức trắng đêm, không ăn gì hết, cũng không chịu dùng một hình thức giải khuây nào.

Đức Chúa Trời Giải Cứu Đa-ni-ên

19Vừa lúc rạng đông, vua chổi dậy, vội vàng đi đến hầm sư tử. 20Đến gần miệng hầm, vua đau xót gọi: “Đa-ni-ên, tôi tớ của Thần Hằng Sống, vị thần mà ngươi bền lòng phụng sự có cứu ngươi khỏi hàm sư tử được không?”
21Đa-ni-ên đáp: “Chúc bệ hạ vạn tuế! 22Đức Chúa Trời mà tôi phụng sự đã sai thiên sứ Ngài khóa hàm sư tử nên chúng không hại tôi được, vì Ngài đã xét thấy tôi vô tội. Chính bệ hạ cũng biết tôi không hề làm điều sai quấy.”
23Bấy giờ vua mừng rỡ quá đỗi, truyền kéo Đa-ni-ên lên khỏi hầm. Khi Đa-ni-ên được kéo lên khỏi hầm, không có dấu vết thương tích gì trên người cả, vì ông tin cậy Đức Chúa Trời mình.
24Rồi vua truyền điệu những người đã vu cáo Đa-ni-ên đến cùng với vợ con họ, và quăng tất cả xuống hầm sư tử. Khi họ chưa đụng tới đáy hầm đã bị sư tử vồ lấy ăn nghiến cả xương.
25Bấy giờ vua Đa-ri-út gởi thông điệp cho mọi người thuộc mọi quốc gia, dân tộc, và ngôn ngữ ở khắp mọi nơi trên đất:
 “Chúc các ngươi an khang thịnh vượng!
26Ta truyền mọi người trên toàn lãnh thổ vương quốc ta phải tôn thờ và kính sợ Đức Chúa Trời của Đa-ni-ên.
  Vì Ngài là Đức Chúa Trời hằng sống,
   Ngài tồn tại mãi mãi;
  Vương quốc Ngài chẳng hề suy vong,
   Quyền thống trị của Ngài chẳng hề dứt.
  27Ngài cứu sống và giải thoát,
   Ngài thực hiện phép lạ nhiệm mầu
   Trên trời và dưới đất,
  Ngài cứu sống Đa-ni-ên khỏi nanh vuốt sư tử.”
28Vậy Đa-ni-ên được trọng dụng và ưu đãi dưới triều vua Đa-ri-út và dưới triều Si-ru, người Ba-tư.

6

但以理在狮子坑中

1大流士随心所愿,立了一百二十个总督,治理全国, 2又在他们以上立总长三人,但以理也在其中;使总督在他们三人面前呈报,免得王受亏损。 3但以理因有卓越的灵性,超乎其余的总长和总督,王想立他治理全国。
4那时,总长和总督在治国的事务上寻找但以理的把柄,为要控告他;只是找不到任何的把柄和过失,因他忠心办事,毫无错误过失。 5那些人就说:“我们要找但以理的把柄,若不从他上帝的律法中下手,就寻不着。”
6于是,总长和总督纷纷聚集来见王,说:“大流士王万岁! 7国中的总长、钦差、总督、谋士和省长彼此商议,求王下旨,立一条禁令,三十天之内,不拘何人,若在王以外,或向神明或向人求什么,就必扔在狮子坑中。 8王啊,现在求你立这禁令,在这文件上签署,使它不能更改;照玛代人和波斯人的例,绝不更动。” 9于是大流士王在这禁令的文件上签署。 10但以理知道这文件已经签署,就进自己的家,他家楼上的窗户开向耶路撒冷。他一天三次,双膝跪着,在他的上帝面前祷告感谢,像平常一样。
11于是,那些人纷纷聚集,发现但以理在他上帝面前祈祷恳求。 12他们就进到王面前,向王提及禁令,说:“三十天之内不拘何人,若在王以外,或向神明或向人求什么,必被扔在狮子坑中,王不是在这禁令上签署了吗?”王回答说:“确有这事,照玛代人和波斯人的例是不可更改的。” 13他们对王说:“王啊,那被掳的犹大但以理不理会你,也不遵守你签署的禁令,竟一天三次祈祷。” 14王听见这话,就甚愁烦,一心要救但以理,直到日落的时候,他还在筹划解救他。 15那些人就纷纷聚集到王那里,对王说:“王啊,当知道玛代人和波斯人有例,凡王所立的禁令和律例都不可更改。”
16于是王下令,人就把但以理带来,扔在狮子坑中。王对但以理说:“你经常事奉的上帝,他必拯救你。” 17有人搬来一块石头放在坑口,王用自己的玺和大臣的印,封闭那坑,使惩办但以理的事绝不更改。 18王回到宫里,终夜禁食,不让人带乐器到他面前,他也失眠了。
19次日黎明,王起来,急忙往狮子坑那里去, 20临近坑边,哀声呼叫但以理。王对但以理说:“永生上帝的仆人但以理啊,你经常事奉的上帝能救你脱离狮子吗?” 21但以理对王说:“愿王万岁! 22我的上帝差遣使者封住狮子的口,叫狮子不伤我,因我在上帝面前无辜。王啊,在你面前我也没有做过任何亏损的事。” 23王因此就甚喜乐,吩咐把但以理从坑里拉上来。于是但以理从坑里被拉上来,身上毫无损伤,因为他信靠他的上帝。 24王下令,把那些控告但以理的人和他们的妻子儿女都带来,扔在狮子坑中。他们还没有到坑底,狮子就制伏他们,咬碎他们的骨头。
25于是,大流士王传旨给住在全地各方、各国、各族的人说:“愿你们大享平安! 26现在我降旨,我所统辖全国的人民,都要在但以理的上帝面前战兢畏惧。
  因为他是活的上帝,
  永远长存,
  他的国度永不败坏,
  他的权柄永存无极!
  27他庇护,搭救,
  在天上地下施行神迹奇事,
  救了但以理
  脱离狮子的口。”
28如此,这但以理,当大流士在位的时候和波斯居鲁士在位的时候,大享亨通。