48

Ơn của Đức Giê-hô-va được tỏ ra vì Y-sơ-ra-ên, là dân sẽ được cứu khỏi người Canh-đê

1 Hỡi nhà Gia-cốp, là những người được xưng bằng danh Y-sơ-ra-ên, ra từ nguồn Giu-đa, hãy nghe đây; các ngươi chỉ danh Đức Giê-hô-va mà thề, kêu cầu Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, nhưng chẳng lấy lòng chân thật và công bình… 2 Vì họ lấy thành thánh làm danh mình, và cậy Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên; danh Ngài là Đức Giê-hô-va vạn quân.
3 Ta đã phán từ xưa về những sự qua rồi; những sự ấy ra từ miệng ta, và ta đã rao ra: ta đã làm thình lình, và những sự đó đã xảy đến. 4 Hỡi Y-sơ-ra-ên, vì ta biết ngươi cứng cỏi, gáy ngươi là gân sắt, trán ngươi là đồng, 5 nên ta đã phán những sự đó từ xưa, đã dạy ngươi về những sự đó trước khi chưa đến, kẻo ngươi nói rằng: Ấy là thần tượng ta đã làm nên, tượng chạm hoặc đúc của ta đã dạy biểu mọi điều đó. 6 Ngươi đã nghe rồi, hãy thấy mọi điều đó, sao các ngươi không nói phô đi?… Từ nay về sau, ta tỏ ra những sự mới, là sự kín nhiệm ngươi chưa biết. 7 Bây giờ những sự đó mới dựng nên, không phải ngày xưa đã có; trước ngày nầy ngươi chưa nghe chi hết, kẻo ngươi nói rằng: Nầy, ta biết sự đó rồi! 8 Không, thật ngươi chưa từng nghe, chưa từng biết, tai ngươi chưa mở ra; vì ta biết rằng ngươi làm gian dối luôn, từ trong lòng mẹ đã được gọi là bội nghịch. 9 Ta vì danh mình mà tạm nhịn giận ta; vì sự vinh hiển mình mà nhịn nhục đối với ngươi, đặng không hủy diệt ngươi. 10 Nầy, ta luyện ngươi, nhưng không phải như luyện bạc; ta đã thử ngươi trong lò hoạn nạn. 11 Ấy là vì ta, vì một mình ta, mà ta sẽ làm điều đó; vì ta há để nhục danh ta sao? Ta sẽ chẳng nhường sự vinh hiển ta cho thần nào khác.
12 Hỡi Gia-cốp, và ngươi, Y-sơ-ra-ên ta đã gọi, hãy nghe lời ta: Ta là Đấng đó; ta là đầu tiên và cũng là cuối cùng. 13 Tay ta đã lập nền đất, tay hữu ta đã giương các từng trời; ta gọi đến, trời đất đều đứng lên. 14 Các ngươi hãy nhóm lại hết thảy, và hãy nghe: Trong vòng họ có ai đã rao ra những sự nầy không? Người mà Đức Giê-hô-va yêu, sẽ làm điều đẹp ý Ngài nghịch cùng Ba-by-lôn, và cánh tay người sẽ giá lên nghịch cùng người Canh-đê. 15 Ta, chính ta đã phán, và đã gọi người; ta đã khiến người đến, người sẽ làm thạnh vượng đường lối mình. 16 Các ngươi hãy đến gần ta, và nghe điều nầy: Từ lúc ban đầu ta chưa từng nói cách kín giấu. Vừa lúc có sự ấy, ta đã ở đó rồi. Vả, bây giờ, Chúa Giê-hô-va, và Thần của Ngài, sai ta đến.
17 Đức Giê-hô-va, Đấng Cứu chuộc ngươi, là Đấng Thánh của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Ta là Đức Giê-hô-va, Đức Chúa Trời ngươi, là Đấng dạy cho ngươi được ích, và dắt ngươi trong con đường ngươi phải đi. 18 Than ôi! ước gì ngươi đã để ý đến các điều răn ta! thì sự bình an ngươi như sông, và sự công bình ngươi như sóng biển, 19 dòng dõi ngươi như cát, hoa trái của ruột già ngươi như sạn, danh ngươi chẳng bị diệt bị xóa trước mặt ta.
20 Hãy ra khỏi Ba-by-lôn! Hãy tránh xa người Canh-đê! Hãy cất tiếng reo vui mà rao tin nầy tuyên bố và truyền ra cho đến nơi cuối cùng đất! Hãy rằng: Đức Giê-hô-va đã chuộc Gia-cốp, là tôi tớ Ngài. 21 Khi Ngài dẫn họ đi ngang qua sa mạc thì họ không khát, vì Ngài đã khiến nước từ vầng đá chảy ra cho họ; đập bể vầng đá, thì nước văng ra. 22 Những người ác chẳng hưởng sự bình an bao giờ, Đức Giê-hô-va phán vậy.

48

Stubborn Israel

  1“Listen to this, you descendants of Jacob,
   you who are called by the name of Israel
   and come from the line of Judah,
  you who take oaths in the name of the Lord
   and invoke the God of Israel—
   but not in truth or righteousness—
  2you who call yourselves citizens of the holy city
   and claim to rely on the God of Israel—
   the Lord Almighty is his name:
  3I foretold the former things long ago,
   my mouth announced them and I made them known;
   then suddenly I acted, and they came to pass.
  4For I knew how stubborn you were;
   your neck muscles were iron,
   your forehead was bronze.
  5Therefore I told you these things long ago;
   before they happened I announced them to you
  so that you could not say,
   ‘My images brought them about;
   my wooden image and metal god ordained them.’
  6You have heard these things; look at them all.
   Will you not admit them?

  “From now on I will tell you of new things,
   of hidden things unknown to you.
  7They are created now, and not long ago;
   you have not heard of them before today.
  So you cannot say,
   ‘Yes, I knew of them.’
  8You have neither heard nor understood;
   from of old your ears have not been open.
  Well do I know how treacherous you are;
   you were called a rebel from birth.
  9For my own name’s sake I delay my wrath;
   for the sake of my praise I hold it back from you,
   so as not to destroy you completely.
  10See, I have refined you, though not as silver;
   I have tested you in the furnace of affliction.
  11For my own sake, for my own sake, I do this.
   How can I let myself be defamed?
   I will not yield my glory to another.

Israel Freed

  12“Listen to me, Jacob,
   Israel, whom I have called:
  I am he;
   I am the first and I am the last.
  13My own hand laid the foundations of the earth,
   and my right hand spread out the heavens;
  when I summon them,
   they all stand up together.

  14“Come together, all of you, and listen:
   Which of the idols has foretold these things?
  The Lord’s chosen ally
   will carry out his purpose against Babylon;
   his arm will be against the Babylonians.
  15I, even I, have spoken;
   yes, I have called him.
  I will bring him,
   and he will succeed in his mission.
16“Come near me and listen to this:
  “From the first announcement I have not spoken in secret;
   at the time it happens, I am there.”

  And now the Sovereign Lord has sent me,
   endowed with his Spirit.

  17This is what the Lord says—
   your Redeemer, the Holy One of Israel:
  “I am the Lord your God,
   who teaches you what is best for you,
   who directs you in the way you should go.
  18If only you had paid attention to my commands,
   your peace would have been like a river,
   your well-being like the waves of the sea.
  19Your descendants would have been like the sand,
   your children like its numberless grains;
  their name would never be blotted out
   nor destroyed from before me.”

  20Leave Babylon,
   flee from the Babylonians!
  Announce this with shouts of joy
   and proclaim it.
  Send it out to the ends of the earth;
   say, “The Lord has redeemed his servant Jacob.”
  21They did not thirst when he led them through the deserts;
   he made water flow for them from the rock;
  he split the rock
   and water gushed out.

  22“There is no peace,” says the Lord, “for the wicked.”