5

Đức Chúa Jêsus tại Giê-ru-sa-lem. – Kẻ bại ở Bê-tết-đa

1 Kế đó, có một ngày lễ của dân Giu-đa, Đức Chúa Jêsus lên thành Giê-ru-sa-lem, 2 Số là, tại thành Giê-ru-sa-lem, gần cửa Chiên, có một cái ao, tiếng Hê-bơ-rơ gọi là Bê-tết-đa, xung quanh ao có năm cái vòm cửa. 3 Những kẻ đau ốm, mù quáng, tàn tật, bại xuội nằm tại đó rất đông, (chờ khi nước động; 4 vì một thiên sứ thỉnh thoảng giáng xuống trong ao, làm cho nước động; lúc nước đã động rồi, ai xuống ao trước hết, bất kỳ mắc bịnh gì, cũng được lành). 5 Nơi đó, có một người bị bịnh đã được ba mươi tám năm. 6 Đức Chúa Jêsus thấy người nằm, biết rằng đau đã lâu ngày, thì phán: Ngươi có muốn lành chăng? 7 Người bịnh thưa rằng: Lạy Chúa, tôi chẳng có ai để quăng tôi xuống ao trong khi nước động; lúc tôi đi đến, thì kẻ khác đã xuống ao trước tôi rồi. 8 Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy đứng dậy, vác giường ngươi và đi. 9 Tức thì người ấy được lành, vác giường mình và đi. Vả, bấy giờ là ngày Sa-bát.

Dân Giu-đa tố cáo; Đức Chúa Jêsus giảng thuyết

10 Các người Giu-đa bèn nói với kẻ được chữa lành rằng: Nay là ngày Sa-bát, ngươi không phép mang giường mình đi. 11 Người trả lời rằng: Chính người đã chữa tôi được lành biểu tôi rằng: Hãy vác giường ngươi và đi. 12 Họ hỏi rằng: Người đã biểu ngươi: Hãy vác giường và đi, là ai? 13 Nhưng người đã được chữa lành không biết là ai: Vì Đức Chúa Jêsus đã lẩn trong đám đông tại chỗ đó. 14 Sau lại, Đức Chúa Jêsus gặp người đó trong đền thờ, bèn phán rằng: Kìa, ngươi đã lành rồi, đừng phạm tội nữa, e có sự gì càng xấu xa xảy đến cho ngươi chăng. 15 Người đó đi nói với các người Giu-đa rằng ấy là Đức Chúa Jêsus đã chữa lành cho mình. 16 Nhân đó dân Giu-đa bắt bớ Đức Chúa Jêsus, vì cớ Ngài làm những sự ấy trong ngày Sa-bát. 17 Nhưng Ngài phán cùng họ rằng: Cha ta làm việc cho đến bây giờ, ta đây cũng làm việc như vậy. 18 Bởi cớ đó, dân Giu-đa càng kiếm cách nữa để giết Ngài, chẳng những vì Ngài phạm ngày Sa-bát thôi, mà lại vì Ngài gọi Đức Chúa Trời là Thân Phụ mình, làm ra mình bằng Đức Chúa Trời.
19 Vậy, Đức Chúa Jêsus cất tiếng phán cùng họ rằng: Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, Con chẳng tự mình làm việc gì được; chỉ làm điều chi mà Con thấy Cha làm; vì mọi điều Cha làm, Con cũng làm y như vậy. 20 Cha yêu Con và tỏ cho mọi điều Cha làm: Cha sẽ tỏ cho Con công việc lớn lao hơn những việc nầy nữa, để các ngươi lấy làm lạ lùng. 21 Vả, Cha khiến những kẻ chết sống lại và ban sự sống cho họ thể nào, thì Con cũng ban sự sống cho kẻ Con muốn thể ấy. 22 Cha cũng chẳng xét đoán ai hết, nhưng đã giao trọn quyền phán xét cho Con, 23 đặng ai nấy đều tôn kính Con, cũng như tôn kính Cha vậy. Ai không tôn kính Con, ấy là không tôn kính Cha, là Đấng đã sai Con đến.
24 Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai nghe lời ta mà tin Đấng đã sai ta, thì được sự sống đời đời, và không đến sự phán xét, song vượt khỏi sự chết mà đến sự sống. 25 Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, giờ đến, và đã đến rồi, khi những kẻ chết sẽ nghe tiếng của Con Đức Chúa Trời, và những kẻ nghe sẽ được sống. 26 Vì như Cha có sự sống trong mình, thì Cha cũng đã ban cho Con có sự sống trong mình vậy. 27 Cha đã ban quyền thi hành sự phán xét cho Con, vì là Con người. 28 Chớ lấy điều đó làm lạ; vì giờ đến, khi mọi người ở trong mồ mả nghe tiếng Ngài và ra khỏi; 29 ai đã làm lành thì sống lại để được sống, ai đã làm dữ thì sống lại để bị xét đoán. 30 Ta không thể tự mình làm nổi việc gì; ta xét đoán theo điều ta nghe, và sự xét đoán ta là công bình, vì ta chẳng tìm ý muốn của ta, nhưng tìm ý muốn của Đấng đã sai ta.
31 Nếu ta tự mình làm chứng lấy, thì sự làm chứng ấy không đáng tin. 32 Có người khác làm chứng cho ta, và ta biết rằng chứng người đó làm cho ta là đáng tin. 33 Các ngươi có sai sứ đến cùng Giăng, thì người đã làm chứng cho lẽ thật. 34 Còn ta, lời chứng mà ta nhận lấy chẳng phải bởi người ta; nhưng ta nói vậy, đặng các ngươi được cứu. 35 Giăng là đuốc đã thắp và sáng, các ngươi bằng lòng vui tạm nơi ánh sáng của người. 36 Nhưng ta có một chứng lớn hơn chứng của Giăng; vì các việc Cha đã giao cho ta làm trọn, tức là các việc ta làm đó, làm chứng cho ta rằng Cha đã sai ta. 37 Chính Cha, là Đấng đã sai ta, cũng làm chứng về ta. Các ngươi chưa hề nghe tiếng Ngài, chưa hề thấy mặt Ngài, 38 và đạo Ngài không ở trong các ngươi, vì các ngươi không tin Đấng mà Ngài đã sai đến. 39 Các ngươi dò xem Kinh thánh, vì tưởng bởi đó được sự sống đời đời: Ấy là Kinh thánh làm chứng về ta vậy. 40 Các ngươi không muốn đến cùng ta để được sự sống!
41 Ta chẳng cầu vinh hiển bởi người ta mà đến đâu; 42 nhưng ta biết rằng các ngươi chẳng có sự yêu mến Đức Chúa Trời ở trong các ngươi. 43 Ta đã nhân danh Cha ta mà đến, các ngươi không nhận lấy ta. Nếu có kẻ khác lấy danh riêng mình mà đến, thì các ngươi sẽ nhận lấy. 44 Các ngươi vẫn chịu vinh hiển lẫn của nhau, không tìm kiếm vinh hiển bởi một mình Đức Chúa Trời đến, thì thể nào các ngươi tin được? 45 Chớ ngờ rằng ấy là ta sẽ tố cáo các ngươi trước mặt Cha, người sẽ tố cáo các ngươi, là Môi-se, là người mà các ngươi đã trông cậy. 46 Vì nếu các ngươi tin Môi-se, cũng sẽ tin ta; bởi ấy là về ta mà người đã chép. 47 Nhưng nếu các ngươi chẳng tin những lời người chép, các ngươi há lại tin lời ta sao?

5

Bên ao Bê-tết-đa

1Sau đó, Chúa Giê-xu lên Giê-ru-sa-lem dự một kỳ lễ của người Do-thái. 2Tại thủ đô, gần Cửa Chiên có ao Bê-tết-đa, chung quanh ao có năm vòm cổng.
3Rất đông người bệnh tật như mù, què, tê liệt nằm chờ chung quanh ao. (Họ chờ nước giao động để nhảy xuống ao, 4Vì tin rằng thỉnh thoảng một thiên sứ của Chúa xuống khuấy động mặt nước, lúc ấy người nào xuống ao đầu tiên, dù mắc bệnh gì cũng được lành). 5Trong số bệnh nhân, có một người đau đã ba mươi tám năm. 6Chúa Giê-xu nhìn thấy, biết anh mắc bệnh kinh niên, nên Ngài hỏi: “Anh muốn được lành không?”
7Người bệnh đáp: “Thưa ông, chẳng có ai đưa tôi xuống ao khi nước động. Lúc tôi đến nơi, đã có người xuống trước tôi rồi!”
8Chúa Giê-xu bảo: “Anh cứ đứng lên, vác nệm đi về nhà!” 9Người bệnh tức khắc được lành, cuốn nệm mang đi.
Hôm ấy nhằm ngày thứ bảy.
10Người Do-thái ngăn anh lại: “Hôm nay là ngày lễ, anh không được phép mang nệm đi như thế!”
11 Anh đáp: “Chính người chữa bệnh cho tôi bảo tôi vác nệm về nhà!”
12Họ ngạc nhiên: “Ai dám bảo anh như thế?”
13Nhưng anh không biết người chữa bệnh cho mình là ai, vì Chúa Giê-xu đã đi lẫn vào đám đông. 14Một lúc sau, Chúa gặp lại anh trong Đền thờ, liền căn dặn: “Đã lành bệnh rồi, từ nay anh đừng phạm tội nữa, để khỏi sa vào tình trạng thê thảm hơn trước.”
15Anh liền đi báo cáo cho người Do-thái biết Chúa Giê-xu đã chữa bệnh cho anh.
16Do đó, các nhà lãnh đạo Do-thái hạch tội Chúa vì Ngài chữa bệnh trong ngày lễ. 17Nhưng Chúa đáp: “Trước nay, Cha tôi luôn luôn làm việc thiện, tôi cũng làm việc thiện như Ngài.” 18Các nhà lãnh đạo Do-thái càng muốn giết Chúa, vì chẳng những ‘phạm ngày lễ’, Ngài còn gọi Thượng Đế là Cha, chứng tỏ mình bình đẳng với Thượng Đế.

Uy quyền của Chúa Cứu Thế

19Chúa Giê-xu dạy tiếp: “Tôi cho các ông biết: Con Thượng Đế không thể tự mình làm việc gì, nhưng chỉ làm những việc Con thấy Cha làm. Bất kỳ Cha làm việc gì, Con cũng làm như thế. 20Cha yêu Con, chỉ dẫn cho Con mọi việc Cha làm. Cha sẽ chỉ cho Con những việc kỳ diệu hơn nữa, làm các ông kinh ngạc vô cùng. 21Như Cha đã kêu người chết sống lại, thì người nào Con muốn, Con cũng sẽ cho họ sống lại. 22Cha không xét xử ai hết, vì đã giao trọn quyền xét xử cho Con, 23để mọi người biết tôn kính Con cũng như tôn kính Cha. Ai không tôn kính Con cũng không tôn kính Cha, là Đấng sai Con xuống đời.
24“Tôi quả quyết: Ai nghe lời tôi mà tin Đấng đã sai tôi thì được sự sống vĩnh cửu. Người ấy không bị kết tội, nhưng đã thoát chết mà vào cõi sống. 25Tôi nhấn mạnh: đã đến lúc người chết nghe tiếng gọi của Con Thượng Đế; người nào lắng lòng nghe sẽ được sống. 26Thượng Đế là Nguồn Sống, nên Con Ngài cũng là Nguồn Sống. 27Thượng Đế đã giao quyền xét xử loài người cho Con, vì Con Thượng Đế chịu làm Con người.
28“Các ông đừng ngạc nhiên, sắp đến giờ mọi người chết nằm dưới mộ sẽ nghe tiếng gọi của Con Thượng Đế, 29và bước ra khỏi mộ. Người làm điều thiện sống lại để được sống mãi còn người làm ác sống lại để chịu hình phạt.
30“Tôi không thể tự mình làm điều gì, tôi chỉ xét xử theo điều tôi đã nghe nơi Thượng Đế. Tôi xét xử công minh, vì tôi không theo ý mình, nhưng theo ý Đấng đã sai tôi.
31“Nếu tôi tự làm chứng cho mình, các ông cho là không đáng tin. 32Nhưng có Thượng Đế chứng cho tôi, tôi biết lời chứng của Ngài là thật.
33“Các ông đã cử người đến phỏng vấn Giăng, và Giăng đã trình bày sự thật về tôi. 34Tuy tôi không cần nhờ lời chứng của người nào, nhưng tôi nhắc đến Giăng để các ông tin và được cứu. 35Giăng là bó đuốc thắp sáng một thời gian, và các ông vui lòng tạm hưởng ánh sáng ấy.
36“Tuy nhiên, tôi còn có bằng chứng mạnh hơn. Tôi muốn nói đến những công tác Thượng Đế giao cho tôi thực hiện. Các việc ấy chứng tỏ tôi là Sứ giả của Thượng Đế.
37“Chính Thượng Đế cũng làm chứng cho tôi. Các ông chẳng hề nghe tiếng phán của Thượng Đế, cũng chưa bao giờ nhìn thấy mặt Ngài. 38Các ông không vâng giữ lời Thượng Đế trong lòng, vì không tin Sứ giả của Ngài.
39“Các ông nghiên cứu Thánh Kinh, vì tướng nhờ cố gắng học hỏi mà được sự sống vĩnh cửu. Chính Thánh kinh cũng làm chứng về tôi, 40nhưng các ông không muốn đến với tôi đi nhận sự sống.
41“Tôi không cần các ông ca tụng. 42Tôi biết các ông chẳng có lòng kính mến Thượng Đế. 43Tôi nhân danh Thượng Đế đến đây, nhưng các ông không tiếp nhận tôi. Ngược lại, các ông sẵn sàng hoan nghênh người không được Thượng Đế sai phái. 44Các ông tin tôi sao được, khi các ông vẫn thích đề cao người khác, để rồi họ đáp lễ ca tụng các ông, chứ không lưu ý đến lời khen chê của Thượng Đế!
45“Các ông đừng tưởng tôi sẽ tố cáo các ông trước mặt Thượng Đế. Không, chính Mai-sen, người các ông vẫn ngưỡng mộ, sẽ tố cáo các ông. 46Các ông cũng chẳng tin Mai-sen đâu! Nếu tin Mai-sen, các ông cũng tin tôi, vì Mai-sen đã viết về tôi. 47Nhưng các ông không tin lời Mai-sen chép, làm sao tin lời nói của tôi?”