Các thần tượng và Đức Giê-hô-va. – Sự hủy diệt Giê-ru-sa-lem
1 Hỡi nhà Y-sơ-ra-ên, hãy nghe lời Đức Giê-hô-va phán cho ngươi. 2 Đức Giê-hô-va phán như vầy: Chớ tập theo tục của các dân ngoại, chớ sợ các dấu trên trời, mặc dầu dân ngoại nghi sợ các dấu ấy. 3 Vì thói quen của các dân ấy chỉ là hư không. Người ta đốn cây trong rừng, tay thợ lấy búa mà đẽo; 4 rồi lấy bạc vàng mà trang sức; dùng búa mà đóng đinh vào, đặng khỏi lung lay. 5 Các thần ấy tiện như hình cây chà là, không biết nói, không biết đi, nên phải khiêng. Đừng sợ các thần ấy, vì không có quyền làm họa hay làm phước. 6 Hỡi Đức Giê-hô-va, chẳng ai giống như Ngài! Ngài là lớn, danh Ngài có sức mạnh lớn lắm. 7 Hỡi Vua các nước! Ai chẳng nên sợ Ngài? Ấy là điều Ngài đáng được. Vì trong những người khôn ngoan của các nước, tỏ ra sự vinh hiển mình, chẳng có ai giống như Ngài.⚓8 Chúng nó hết thảy đều là u mê khờ dại. Sự dạy dỗ của hình tượng chỉ là gỗ mà thôi. 9 Ấy là bạc dát mỏng vận đến từ Ta-rê-si, và vàng của U-pha, nhờ tay thợ chạm làm ra cùng thợ vàng chế thành; có vải màu xanh màu tím làm áo; ấy cũng là việc của người thợ khéo. 10 Nhưng Đức Giê-hô-va là Đức Chúa Trời thật; Ngài là Đức Chúa Trời hằng sống, là Vua đời đời. Nhân cơn giận Ngài, đất đều rúng động, các nước không thể chịu được cơn giận Ngài. 11 Các ngươi khá nói cùng họ rằng: Những thần nầy không làm nên các từng trời, cũng không làm nên đất, thì sẽ bị diệt đi khỏi trên đất và khỏi dưới các từng trời. 12 Chính Đức Giê-hô-va đã làm nên đất bởi quyền năng Ngài, đã lập thế gian bởi sự khôn ngoan Ngài, đã giương các từng trời ra bởi sự thông sáng Ngài. 13 Khi Ngài phát ra tiếng, thì có tiếng động lớn của nước trong các từng trời; Ngài làm cho hơi nước từ đầu cùng đất bay lên, làm cho chớp theo mưa dấy lên, kéo gió ra từ trong kho Ngài; 14 người ta đều trở nên u mê khờ dại, thợ vàng xấu hổ vì tượng chạm của mình; vì các tượng đúc chẳng qua là giả dối, chẳng có hơi thở ở trong; 15 chỉ là sự hư vô, chỉ là đồ đánh lừa; đến ngày thăm phạt sẽ bị diệt mất. 16 Sản nghiệp của Gia-cốp thì chẳng giống như vậy; vì Ngài đã tạo nên mọi sự, và Y-sơ-ra-ên là chi phái của cơ nghiệp Ngài. Danh Ngài là Đức Giê-hô-va vạn quân. 17 Hỡi ngươi là kẻ bị vây, hãy lấy của cải mình lìa khỏi đất nầy. 18 Vì Đức Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, lần nầy ta sẽ liệng ra dân của đất nầy, ta sẽ làm khốn chúng nó, cho chúng nó tỉnh biết. 19 Khốn nạn cho tôi vì vết thương tôi! Vít tôi là đau đớn! Nhưng tôi nói: Ấy là sự lo buồn tôi, tôi phải chịu. 20 Trại của tôi bị phá hủy, những dây của tôi đều đứt, con cái tôi bỏ tôi, chúng nó không còn nữa. Tôi không có người để giương trại tôi ra và căng màn tôi. 21 Những kẻ chăn chiên đều ngu dại, chẳng tìm cầu Đức Giê-hô-va. Vì vậy mà chúng nó chẳng được thạnh vượng, và hết thảy những bầy chúng nó bị tan lạc. 22 Nầy, có tiếng đồn ra; có sự ồn ào lớn đến từ miền phương bắc, đặng làm cho các thành của Giu-đa nên hoang vu, nên hang chó rừng. 23 Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi biết đường của loài người chẳng do nơi họ, người ta đi, chẳng có quyền dẫn đưa bước của mình. 24 Hỡi Đức Giê-hô-va, vậy xin hãy sửa trị tôi cách chừng đỗi; xin chớ nhân cơn giận, e rằng Ngài làm cho tôi ra hư không chăng. 25 Xin hãy đổ sự thạnh nộ trên các nước chẳng nhìn biết Ngài, trên các họ hàng chẳng kêu cầu danh Ngài. Vì họ đã nuốt Gia-cốp, và còn nuốt nữa; họ diệt Gia-cốp, làm cho chỗ ở nó thành ra hoang vu.
10
Thờ Thần Tượng Khiến Bị Diệt
1Hỡi nhà I-sơ-ra-ên, hãy nghe những lời CHÚA phán với ngươi. 2CHÚA phán thế nầy, “Ðừng học theo thói của các dân ngoại; Chớ kinh hãi khi thấy các điềm lạ trên trời, Vì các dân ngoại sợ hãi khi thấy các điềm ấy. 3Các thói tục của các dân chỉ là hư không: Người ta chặt một cây trên rừng; Thợ tạc tượng dùng rìu đục đẽo thành một hình dạng, 4Người ta lấy bạc và vàng khảm vào cho đẹp, Xong lấy búa và đinh đóng vào để nó khỏi ngã nhào. 5Các thần tượng của chúng thật như các hình nộm trong một ruộng dưa; Chúng chẳng nói được; Chúng phải được khiêng đi, vì chúng không thể tự đi được. Chớ sợ chúng, vì chúng không thể hại ai, và chúng cũng chẳng làm gì ích lợi cho ai.”
6Lạy CHÚA, thật không ai giống như Ngài; Ngài là Ðấng lớn lao vĩ đại; Danh của Ngài thật cao cả và quyền năng. 7Lạy Vua của các nước, ai dám cả gan không kính sợ Ngài? Vì kính sợ Ngài là bổn phận đương nhiên của các dân các nước, Vì trong số tất cả những người khôn ngoan của các dân, Trong tất cả các nước của họ, Thật chẳng có ai giống như Ngài. 8Các dân ấy thật đần độn và dại dột; Một khúc gỗ tạc thành hình mà có thể dạy dỗ được chăng? 9Bạc dát mỏng từ Tạt-si đem về, Vàng lấy từ U-pha mang về. Chúng chỉ là tác phẩm của nghệ nhân, và sản phẩm của bàn tay người thợ bạc; Y phục các tượng ấy làm bằng vải xanh dương và tím đỏ; Chúng thảy là sản phẩm của các thợ khéo tay. 10Còn CHÚA là Ðức Chúa Trời thực hữu; Ngài là Ðức Chúa Trời hằng sống và là Vua đời đời. Ngài nổi giận đất liền rúng động, Các quốc gia không thể chịu nổi cơn thịnh nộ của Ngài. 11Các ngươi hãy nói với thiên hạ như thế nầy, “Các thần không dựng nên trời và đất sẽ bị diệt mất khỏi mặt đất và khỏi dưới gầm trời.” 12Còn Ðức Chúa Trời là Ðấng đã dựng nên trái đất bằng quyền năng của Ngài, Ðấng đã tạo lập thế gian bằng sự khôn ngoan của Ngài, Và Ðấng đã giăng các tầng trời ra bằng sự thông sáng của Ngài. 13Khi Ngài lên tiếng, nước trên trời tuôn đổ ào ạt, Ngài khiến hơi nước bốc lên làm mây giăng khắp mặt địa cầu, Ngài khiến sấm sét theo mưa nổ chớp; Ngài mang gió ra từ các kho chứa của Ngài.
14Những ai thờ hình tượng quả là ngu dại và chẳng hiểu biết; Các thợ bạc khá hổ thẹn vì các hình tượng do chúng tạo ra, Vì các hình tượng ấy chỉ là đồ giả tạo, Chẳng hình tượng nào có hơi thở bên trong. 15Chúng chỉ là những đồ vô dụng, một thứ sản phẩm chẳng có ích lợi gì; Ðến thời chúng bị phạt, chúng sẽ bị diệt vong. 16Còn phần dành cho Gia-cốp không như những thứ đó, Vì Ngài là Ðấng đã dựng nên mọi loài mọi vật, Và I-sơ-ra-ên là chi tộc của cơ nghiệp Ngài; Danh Ngài là CHÚA các đạo quân.
Cuộc Lưu Ðày Sẽ Ðến
17Hỡi dân cư của thành bị vây hãm! Hãy xách lên những gói đồ của ngươi đang nằm dưới đất; 18Vì CHÚA phán thế nầy, “Này, lần nầy Ta sẽ quăng xa các dân trong xứ, Ta sẽ cho chúng đến bước đường cùng hầu chúng có thể quay lại với Ta.”
19Khốn cho tôi vì vết thương của tôi nhức nhối! Vết thương của tôi trầm trọng khó chữa lành. Nhưng tôi nói, “Ðây là hình phạt cho mình, nên mình phải gánh chịu.” 20Trại của tôi đã bị phá hủy, Các dây căng trại đều đã bị cắt đứt, Các con cái của tôi đều đã bỏ đi, Chẳng còn có đứa nào ở lại, Chẳng còn đứa nào giúp tôi dựng lại lều của tôi, Không còn ai giúp căng các màn trại của tôi lên. 21Vì bọn chăn chiên đã trở nên vô cảm, Chúng không tìm kiếm CHÚA, Nên chúng chẳng thành công, Và tất cả các đàn chiên của chúng bị tan lạc khắp nơi. 22Này, tin giặc đến đã đổ về dồn dập, Tiếng đồn gây chấn động từ đất bắc truyền về, Giặc sẽ đến, biến các thành của Giu-đa ra hoang vắng, Biến chúng nên sào huyệt của sói lang.
23Ôi lạy CHÚA, con biết đường mỗi người chẳng do họ định đoạt, Không ai có thể sắp đặt mọi bước chân mình. 24Ôi lạy CHÚA, xin sửa dạy con bằng công lý, Nhưng xin đừng dùng cơn giận của Ngài, Kẻo Ngài sẽ làm con bị biến mất chăng! 25Xin trút cơn giận của Ngài trên các dân không nhìn biết Ngài, Trên những dân không kêu cầu danh Ngài, Vì chúng đã ăn nuốt Gia-cốp, Chúng đã nuốt mất ông ấy và phá tan tành chỗ ở của ông ấy.