10

Các thần tượng và Đức Giê-hô-va. – Sự hủy diệt Giê-ru-sa-lem

1 Hỡi nhà Y-sơ-ra-ên, hãy nghe lời Đức Giê-hô-va phán cho ngươi. 2 Đức Giê-hô-va phán như vầy: Chớ tập theo tục của các dân ngoại, chớ sợ các dấu trên trời, mặc dầu dân ngoại nghi sợ các dấu ấy. 3 Vì thói quen của các dân ấy chỉ là hư không. Người ta đốn cây trong rừng, tay thợ lấy búa mà đẽo; 4 rồi lấy bạc vàng mà trang sức; dùng búa mà đóng đinh vào, đặng khỏi lung lay. 5 Các thần ấy tiện như hình cây chà là, không biết nói, không biết đi, nên phải khiêng. Đừng sợ các thần ấy, vì không có quyền làm họa hay làm phước.
6 Hỡi Đức Giê-hô-va, chẳng ai giống như Ngài! Ngài là lớn, danh Ngài có sức mạnh lớn lắm. 7 Hỡi Vua các nước! Ai chẳng nên sợ Ngài? Ấy là điều Ngài đáng được. Vì trong những người khôn ngoan của các nước, tỏ ra sự vinh hiển mình, chẳng có ai giống như Ngài. 8 Chúng nó hết thảy đều là u mê khờ dại. Sự dạy dỗ của hình tượng chỉ là gỗ mà thôi. 9 Ấy là bạc dát mỏng vận đến từ Ta-rê-si, và vàng của U-pha, nhờ tay thợ chạm làm ra cùng thợ vàng chế thành; có vải màu xanh màu tím làm áo; ấy cũng là việc của người thợ khéo. 10 Nhưng Đức Giê-hô-va là Đức Chúa Trời thật; Ngài là Đức Chúa Trời hằng sống, là Vua đời đời. Nhân cơn giận Ngài, đất đều rúng động, các nước không thể chịu được cơn giận Ngài.
11 Các ngươi khá nói cùng họ rằng: Những thần nầy không làm nên các từng trời, cũng không làm nên đất, thì sẽ bị diệt đi khỏi trên đất và khỏi dưới các từng trời.
12 Chính Đức Giê-hô-va đã làm nên đất bởi quyền năng Ngài, đã lập thế gian bởi sự khôn ngoan Ngài, đã giương các từng trời ra bởi sự thông sáng Ngài. 13 Khi Ngài phát ra tiếng, thì có tiếng động lớn của nước trong các từng trời; Ngài làm cho hơi nước từ đầu cùng đất bay lên, làm cho chớp theo mưa dấy lên, kéo gió ra từ trong kho Ngài; 14 người ta đều trở nên u mê khờ dại, thợ vàng xấu hổ vì tượng chạm của mình; vì các tượng đúc chẳng qua là giả dối, chẳng có hơi thở ở trong; 15 chỉ là sự hư vô, chỉ là đồ đánh lừa; đến ngày thăm phạt sẽ bị diệt mất. 16 Sản nghiệp của Gia-cốp thì chẳng giống như vậy; vì Ngài đã tạo nên mọi sự, và Y-sơ-ra-ên là chi phái của cơ nghiệp Ngài. Danh Ngài là Đức Giê-hô-va vạn quân.
17 Hỡi ngươi là kẻ bị vây, hãy lấy của cải mình lìa khỏi đất nầy. 18 Vì Đức Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, lần nầy ta sẽ liệng ra dân của đất nầy, ta sẽ làm khốn chúng nó, cho chúng nó tỉnh biết.
19 Khốn nạn cho tôi vì vết thương tôi! Vít tôi là đau đớn! Nhưng tôi nói: Ấy là sự lo buồn tôi, tôi phải chịu. 20 Trại của tôi bị phá hủy, những dây của tôi đều đứt, con cái tôi bỏ tôi, chúng nó không còn nữa. Tôi không có người để giương trại tôi ra và căng màn tôi. 21 Những kẻ chăn chiên đều ngu dại, chẳng tìm cầu Đức Giê-hô-va. Vì vậy mà chúng nó chẳng được thạnh vượng, và hết thảy những bầy chúng nó bị tan lạc.
22 Nầy, có tiếng đồn ra; có sự ồn ào lớn đến từ miền phương bắc, đặng làm cho các thành của Giu-đa nên hoang vu, nên hang chó rừng.
23 Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi biết đường của loài người chẳng do nơi họ, người ta đi, chẳng có quyền dẫn đưa bước của mình. 24 Hỡi Đức Giê-hô-va, vậy xin hãy sửa trị tôi cách chừng đỗi; xin chớ nhân cơn giận, e rằng Ngài làm cho tôi ra hư không chăng. 25 Xin hãy đổ sự thạnh nộ trên các nước chẳng nhìn biết Ngài, trên các họ hàng chẳng kêu cầu danh Ngài. Vì họ đã nuốt Gia-cốp, và còn nuốt nữa; họ diệt Gia-cốp, làm cho chỗ ở nó thành ra hoang vu.

10

Lời cảnh báo về tội thờ hình tượng

1Hỡi nhà Y-sơ-ra-ên, hãy nghe lời Đức Giê-hô-va phán với các người. 2Đức Giê-hô-va phán thế nầy:
  “Đừng học đòi lối sống của các dân,
   Cũng đừng run sợ các điềm trên trời,
   Dù các dân có run sợ những điềm ấy.
  3Vì tập tục của các dân ấy chỉ là hư không.
   Người ta đốn cây trong rừng,
   Thợ thủ công dùng đục tạo ra hình dạng;
  4Lấy bạc vàng trang điểm cho tượng đó;
   Dùng búa và đinh đóng thật chặt
   Để tượng khỏi lung lay.
  5Các tượng thần ấy như bù nhìn trong các ruộng dưa,
   Không biết nói,
   Không biết đi, nên phải khiêng.
  Đừng sợ chúng,
   Vì chúng không thể gieo họa hay ban phước được.”

  6“Lạy Đức Giê-hô-va, không ai sánh được với Ngài!
   Ngài thật cao cả,
   Danh Ngài cao cả quyền uy.
  7Lạy Vua các nước! Ai mà không kính sợ Ngài?
   Ngài đáng được tôn kính.
  Vì giữa những người khôn ngoan trong các nước,
   Trong khắp vương quốc của họ,
   Không ai sánh được với Ngài.
  8Chúng u mê khờ khạo;
   Sự dạy dỗ từ các tượng thần
   Chẳng hơn gì từ khúc gỗ.
  9Bạc dát mỏng nhập từ Ta-rê-si,
   Vàng từ U-pha,
  Tác phẩm của thợ chạm và đôi tay của thợ bạc;
   Khoác lên vải màu xanh màu đỏ tía làm áo;
   Tất cả đều bởi tay của người thợ khéo.
  10Nhưng Đức Giê-hô-va là Đức Chúa Trời chân thật;
   Ngài là Đức Chúa Trời hằng sống, là Vua đời đời.
  Đất rúng động khi Ngài nổi giận,
   Các dân không thể chịu nổi cơn thịnh nộ của Ngài.

11Hãy nói với họ rằng những thần nầy không dựng nên trời và đất. Chúng sẽ bị tiêu diệt khỏi mặt đất và khỏi bầu trời.

  12Chính Đức Giê-hô-va đã tạo dựng địa cầu bằng quyền năng Ngài,
   Thiết lập thế giới bởi sự khôn ngoan Ngài,
   Trải rộng các tầng trời bởi sự hiểu biết của Ngài.
  13Khi Ngài lên tiếng, các nguồn nước trên trời náo động;
   Ngài khiến hơi nước bốc lên từ tận cùng trái đất.
  Làm cho chớp lóe lên trong mưa.
   Thả gió ra từ các kho tàng của Ngài.
  14Mọi người đều trở nên u mê thiếu hiểu biết;
   Thợ bạc xấu hổ về tượng thần của mình;
  Vì các tượng đúc chỉ là giả dối,
   Chẳng có hơi thở bên trong.
  15Chúng thật là hư không, một thứ trò hề;
   Đến ngày đoán phạt chúng sẽ bị tiêu vong.
  16Phần sản nghiệp của Gia-cốp thì không như thế,
   Vì Ngài là Đấng đã tạo nên vạn vật,
  Và Y-sơ-ra-ên là bộ tộc của cơ nghiệp Ngài.
   Danh Ngài là Đức Giê-hô-va vạn quân.”

Cuộc lưu đày sắp đến

  17Hỡi dân thành bị bao vây,
   Hãy thu nhặt của cải để lìa khỏi xứ.
  18Vì Đức Giê-hô-va phán thế nầy:
  “Kìa, lần nầy
   Ta sẽ ném dân cư của đất nầy đi xa,
  Ta sẽ làm cho chúng khốn đốn,
   Để chúng thức tỉnh.”

  19Khốn khổ cho tôi vì tôi mang thương tích!
   Vết thương tôi trầm trọng!
  Nhưng tôi nghĩ: “Chắc đây là nỗi đau,
   Mà tôi phải gánh chịu.”
  20Lều của tôi bị phá hủy,
   Các dây căng lều của tôi đều bị đứt;
  Con cái tôi lìa bỏ tôi,
   Chúng không còn nữa.
  Không còn ai dựng lại lều,
   Cũng chẳng còn ai căng màn cho tôi.
  21Các người chăn bầy đều ngu dại,
   Không tìm cầu Đức Giê-hô-va.
  Vì vậy mà chúng không được thịnh vượng,
   Cả đàn chiên của chúng tan tác.

  22Nầy, có tiếng đồn bay đến,
   Một chấn động mạnh từ đất phương bắc,
  Làm cho các thành của Giu-đa ra hoang tàn,
   Trở nên hang chó rừng.

Lời cầu nguyện của Giê-rê-mi

  23Lạy Đức Giê-hô-va, con biết con đường của loài người đi không do họ làm chủ,
   Họ không thể điều khiển các bước chân của mình.
  24Lạy Đức Giê-hô-va, xin sửa dạy con, nhưng trong chừng mực;
   Chứ không phải trong cơn giận,
   Kẻo Ngài làm cho con tiêu tán.

  25Xin Ngài giáng cơn thịnh nộ trên các nước không nhận biết Ngài,
   Và trên các dân tộc không kêu cầu danh Ngài.
  Vì chúng đã nuốt Gia-cốp,
   Và còn nuốt nữa;
  Chúng tuyệt diệt Gia-cốp,
   Làm cho chỗ ở nó ra điêu tàn.