15

Lời đáp của Đức Giê-hô-va

1 Đức Giê-hô-va bèn phán cùng tôi rằng: Dầu Môi-se và Sa-mu-ên đứng trước mặt ta, nhưng lòng ta cũng chẳng hướng về dân nầy. Hãy đuổi chúng nó khỏi trước mắt ta, cho chúng nó đi ra. 2 Sẽ xảy ra khi chúng nó hỏi ngươi rằng: Chúng tôi sẽ đi đâu? --- thì hãy bảo chúng nó rằng: Đức Giê-hô-va phán như vầy: Ai đã được định cho chết, hãy chịu chết; ai đã được định cho phải gươm dao, hãy chịu gươm dao; ai đã được định cho phải đói kém, hãy chịu đói kém; ai đã được định cho sự phu tù, hãy chịu phu tù. 3 Đức Giê-hô-va phán: Ta sẽ giáng cho chúng nó bốn thứ tai vạ: gươm để giết, chó để xé, chim trời và loài thú trên đất để nuốt và diệt đi. 4 Vì cớ Ma-na-se, con trai Ê-xê-chia, vua Giu-đa, và vì những sự nó đã làm trong thành Giê-ru-sa-lem, ta sẽ khiến chúng nó bị ném đi ném lại trong các nước thiên hạ.
5 Hỡi Giê-ru-sa-lem, ai sẽ thương xót ngươi được sao? Ai sẽ than tiếc ngươi? Ai sẽ xây lại mà hỏi thăm ngươi? 6 Đức Giê-hô-va phán: Ngươi đã bỏ ta, đã xây lại đằng sau, nên ta đã dang tay trên ngươi, để diệt ngươi. Ta đã chán sự đổi ý. 7 Ta đã lấy nia sảy chúng nó nơi cửa các thành đất nầy. Ta đã cất mất con cái chúng nó và diệt dân ta, mà chúng nó cũng chẳng trở lại khỏi đường lối mình. 8 Những đàn bà góa nó thêm lên nhiều hơn cát biển. Ta đã khiến kẻ thù hủy diệt giữa ban ngày, nghịch cùng mẹ kẻ trai trẻ. Ta đã khiến sự sầu não kinh hãi lâm trên nó thình lình.
9 Đàn bà đã sanh bảy con, thấy mình mòn mỏi, hầu trút linh hồn; khi còn ban ngày, mặt trời nó đã lặn; nó phải sỉ nhục và hổ thẹn; còn những con cái sót lại, thì ta sẽ phó cho gươm của kẻ nghịch thù chúng nó, Đức Giê-hô-va phán vậy.

Lời than vãn của Giê-rê-mi

10 Hỡi mẹ tôi ơi, khốn nạn cho tôi! Mẹ đã sanh ra tôi làm người mắc phải sự tranh đua cãi lẫy trong cả đất! Tôi vốn không cho ai vay mượn, cũng chẳng vay mượn ai; dầu vậy, mọi người nguyền rủa tôi. 11 Nhưng Đức Giê-hô-va phán: Thật ta sẽ bổ sức cho ngươi được phước. Trong khi gặp tai vạ hoạn nạn, thật ta sẽ khiến kẻ thù nghịch đến cầu xin ngươi.
12 Sắt và đồng của phương bắc, người ta có thể bẻ gãy được sao? 13 Vì cớ mọi tội lỗi các ngươi, trong cả địa phận mình, ta sẽ phó của cải châu báu các ngươi cho sự cướp bóc, chẳng trả giá lại. 14 Ta sẽ làm cho những đồ ấy đi với kẻ thù ngươi qua một đất mà ngươi không biết, vì lửa giận của ta đã cháy lên, đặng thiêu hủy các ngươi.
15 Hỡi Đức Giê-hô-va! Ngài hiểu biết. Xin hãy nhớ đến tôi, thăm viếng tôi, và trả thù những kẻ bắt bớ cho tôi. Xin chớ cất tôi đi trong sự nhịn nhục Ngài; xin biết cho rằng tôi vì Ngài chịu nhuốc nhơ! 16 Tôi vừa nghe những lời Ngài, thì đã ăn lấy rồi; lời Ngài là sự vui mừng hớn hở của lòng tôi vậy. Hỡi Giê-hô-va Đức Chúa Trời vạn quân, vì tôi được xưng bằng danh Ngài! 17 Tôi chẳng ngồi trong đám hội kẻ vui chơi mừng rỡ; nhưng tôi ngồi một mình vì tay Ngài; vì Ngài đã làm cho tôi đầy sự giận. 18 Cớ sao sự đau đớn của tôi cứ còn hoài? Cớ sao vết thương của tôi không chữa được và nó không chịu khỏi? Ngài đối với tôi hẳn như cái khe giả dối, cái suối tắt mạch hay sao?
19 Vậy nên, Đức Giê-hô-va phán như vầy: Nếu ngươi trở lại, thì ta sẽ lại đem ngươi đứng trước mặt ta; nếu ngươi làm cho sự quí lìa khỏi sự hèn, thì ngươi sẽ như miệng ta, chúng nó sẽ trở về cùng ngươi; nhưng ngươi chẳng trở về cùng chúng nó. 20 Ta sẽ khiến ngươi làm tường đồng vững bền cho dân nầy, họ sẽ đánh với ngươi, nhưng không thắng ngươi được, vì ta ở cùng ngươi đặng cứu ngươi và giải thoát ngươi, Đức Giê-hô-va phán vậy. 21 Ta sẽ rút ngươi ra khỏi tay kẻ ác, sẽ chuộc ngươi khỏi tay kẻ bạo tàn.

15

1Then the Lord said to me: “Even if Moses and Samuel were to stand before me, my heart would not go out to this people. Send them away from my presence! Let them go! 2And if they ask you, ‘Where shall we go?’ tell them, ‘This is what the Lord says:
  “ ‘Those destined for death, to death;
  those for the sword, to the sword;
  those for starvation, to starvation;
  those for captivity, to captivity.’
3“I will send four kinds of destroyers against them,” declares the Lord, “the sword to kill and the dogs to drag away and the birds and the wild animals to devour and destroy. 4I will make them abhorrent to all the kingdoms of the earth because of what Manasseh son of Hezekiah king of Judah did in Jerusalem.
  5“Who will have pity on you, Jerusalem?
   Who will mourn for you?
   Who will stop to ask how you are?
  6You have rejected me,” declares the Lord.
   “You keep on backsliding.
  So I will reach out and destroy you;
   I am tired of holding back.
  7I will winnow them with a winnowing fork
   at the city gates of the land.
  I will bring bereavement and destruction on my people,
   for they have not changed their ways.
  8I will make their widows more numerous
   than the sand of the sea.
  At midday I will bring a destroyer
   against the mothers of their young men;
  suddenly I will bring down on them
   anguish and terror.
  9The mother of seven will grow faint
   and breathe her last.
  Her sun will set while it is still day;
   she will be disgraced and humiliated.
  I will put the survivors to the sword
   before their enemies,”


  10Alas, my mother, that you gave me birth,
   a man with whom the whole land strives and contends!
  I have neither lent nor borrowed,
   yet everyone curses me.
11The Lord said,
  “Surely I will deliver you for a good purpose;
   surely I will make your enemies plead with you
   in times of disaster and times of distress.

  12“Can a man break iron—
   iron from the north—or bronze?

  13“Your wealth and your treasures
   I will give as plunder, without charge,
  because of all your sins
   throughout your country.
  14I will enslave you to your enemies
   in a land you do not know,
  for my anger will kindle a fire
   that will burn against you.”

  15Lord, you understand;
   remember me and care for me.
   Avenge me on my persecutors.
  You are long-suffering—do not take me away;
   think of how I suffer reproach for your sake.
  16When your words came, I ate them;
   they were my joy and my heart’s delight,
  for I bear your name,
   Lord God Almighty.
  17I never sat in the company of revelers,
   never made merry with them;
  I sat alone because your hand was on me
   and you had filled me with indignation.
  18Why is my pain unending
   and my wound grievous and incurable?
  You are to me like a deceptive brook,
   like a spring that fails.
19Therefore this is what the Lord says:
  “If you repent, I will restore you
   that you may serve me;
  if you utter worthy, not worthless, words,
   you will be my spokesman.
  Let this people turn to you,
   but you must not turn to them.
  20I will make you a wall to this people,
   a fortified wall of bronze;
  they will fight against you
   but will not overcome you,
  for I am with you
   to rescue and save you,”

  21“I will save you from the hands of the wicked
   and deliver you from the grasp of the cruel.”