18

Bình của thợ gốm và sự không chịu ăn năn của dân

1 Lời của Đức Giê-hô-va phán cho Giê-rê-mi như vầy: 2 Ngươi khá chờ dậy, xuống trong nhà thợ gốm kia, tại đó ta sẽ cho ngươi nghe lời ta.
3 Tôi bèn xuống trong nhà thợ gốm, nầy, nó đương nắn đồ trên cái bàn xây. 4 Cái bình đã nắn ra bằng đất sét bị hư trong tay người thợ gốm, thì nó lấy mà nắn cái bình khác, tùy ý mình muốn làm.
5 Bấy giờ, có lời Đức Giê-hô-va phán cùng tôi rằng: 6 Đức Giê-hô-va phán: Hỡi nhà Y-sơ-ra-ên, ta đối với các ngươi há chẳng làm được như người thợ gốm hay sao? Hỡi nhà Y-sơ-ra-ên, đất sét ở trong tay thợ gốm thể nào, thì các ngươi cũng ở trong tay ta thể ấy. 7 Trong lúc nào ta sẽ nói về một dân một nước kia đặng nhổ đi, hủy đi, diệt đi; 8 nếu nước mà ta nói đó xây bỏ điều ác mình, thì ta sẽ đổi ý ta đã toan giáng tai họa cho nó. 9 Cũng có lúc nào ta sẽ nói về một dân một nước kia đặng dựng nó, trồng nó; 10 nếu nước ấy làm điều ác trước mắt ta và không nghe tiếng ta, thì ta sẽ đổi ý ta đã định xuống phước cho nó.
11 Vậy nên bây giờ, hãy nói cùng người Giu-đa và dân cư Giê-ru-sa-lem, bảo họ rằng: Đức Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, ta đương gây tai vạ đánh các ngươi, đặt mưu kế hại các ngươi. Ai nấy khá day lại khỏi đường ác mình, chữa đường lối mình và công việc mình!
12 Nhưng họ nói rằng: Khéo mất công! Chúng ta cứ theo mưu mình: Ai nấy sẽ theo sự cứng cỏi của lòng xấu mình.
13 Vậy nên, Đức Giê-hô-va phán như vầy: Hãy hỏi trong các nước có ai đã hề nghe sự như vậy không? Gái đồng trinh của Y-sơ-ra-ên đã làm việc rất đáng gớm. 14 Có ai thấy tuyết của Li-ban lìa bỏ vầng đá nơi đồng bằng chăng? Hay là có ai thấy nước sông mát từ xa chảy đến mà cạn tắt đi chăng? 15 Thế mà dân ta đã quên ta; đốt hương cho thần tượng giả dối. Vì vậy, nó đã vấp ngã trong đường mình, trong nẻo cũ, đặng đi trong đường chưa dọn đắp. 16 Nên đất nó trở nên gở lạ, làm trò cười mãi mãi; kẻ qua người lại đều sững sờ và lắc đầu. 17 Ta sẽ làm cho nó tan lạc trước mặt kẻ thù, như bởi trận gió đông; ta xây lưng lại đằng nó, chẳng xây mặt lại trong ngày nó bị tai nạn.
18 Chúng nó bèn nói rằng: Hãy đến, đồng lập mưu nghịch cùng Giê-rê-mi; vì thầy tế lễ chẳng thiếu gì luật pháp, người khôn ngoan chẳng thiếu gì sự khôn ngoan, đấng tiên tri chẳng thiếu gì lời tiên tri. Chúng ta hãy đến, lấy miệng lưỡi mình mà công kích nó, đừng để tai vào lời nó nói chút nào.
19 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin vì tôi ghé tai nghe những lời của kẻ cãi lẫy với tôi! 20 Người ta có lẽ nào lấy ác báo thiện sao? Vì họ đã đào hầm đặng hại linh hồn tôi. Xin Ngài nhớ rằng tôi từng đứng trước mặt Ngài đặng vì họ cầu phước, làm cho cơn giận Ngài xây khỏi họ. 21 Vậy nên, xin Ngài phó con cái họ cho sự đói kém, và chính mình họ cho quyền gươm dao. Nguyền cho vợ họ mất con và trở nên góa bụa, cho chồng bị chết dịch, cho những người trai tráng bị gươm đánh giữa trận mạc. 22 Nguyền cho người ta nghe tiếng kêu ra từ trong nhà, khi Ngài sẽ khiến đạo quân thoạt đến xông vào họ! Vì họ đã đào hầm để sập bắt tôi, đã giấu lưới dưới chân tôi. 23 Hỡi Đức Giê-hô-va, chính Ngài biết cả mưu chước họ nghịch cùng tôi để giết tôi. Xin đừng tha sự gian ác họ, đừng xóa tội lỗi họ khỏi mắt Ngài; nhưng cho họ vấp ngã trước mặt Ngài; xin Ngài phạt họ trong ngày nổi giận của Ngài!

18

The Potter and the Clay

1The word which came to Jeremiah from the Lord, saying: 2“Arise and go down to the potter’s house, and there I will cause you to hear My words.” 3Then I went down to the potter’s house, and there he was, making something at the wheel. 4And the vessel that he made of clay was marred in the hand of the potter; so he made it again into another vessel, as it seemed good to the potter to make.
5Then the word of the Lord came to me, saying: 6“O house of Israel, can I not do with you as this potter?” says the Lord. “Look, as the clay is in the potter’s hand, so are you in My hand, O house of Israel! 7The instant I speak concerning a nation and concerning a kingdom, to pluck up, to pull down, and to destroy it, 8if that nation against whom I have spoken turns from its evil, I will relent of the disaster that I thought to bring upon it. 9And the instant I speak concerning a nation and concerning a kingdom, to build and to plant it, 10if it does evil in My sight so that it does not obey My voice, then I will relent concerning the good with which I said I would benefit it.
11“Now therefore, speak to the men of Judah and to the inhabitants of Jerusalem, saying, ‘Thus says the Lord: “Behold, I am fashioning a disaster and devising a plan against you. Return now every one from his evil way, and make your ways and your doings good.” ’ ”

God’s Warning Rejected

12And they said, “That is hopeless! So we will walk according to our own plans, and we will every one obey the dictates of his evil heart.”
13Therefore thus says the Lord:
  “Ask now among the Gentiles,
   Who has heard such things?
   The virgin of Israel has done a very horrible thing.
   14Will a man leave the snow water of Lebanon,
   Which comes from the rock of the field?
   Will the cold flowing waters be forsaken for strange waters?
   15“Because My people have forgotten Me,
   They have burned incense to worthless idols.
   And they have caused themselves to stumble in their ways,
   From the ancient paths,
   To walk in pathways and not on a highway,
   16To make their land desolate and a perpetual hissing;
   Everyone who passes by it will be astonished
   And shake his head.
   17I will scatter them as with an east wind before the enemy;
   I will show them the back and not the face
   In the day of their calamity.”

Jeremiah Persecuted

18Then they said, “Come and let us devise plans against Jeremiah; for the law shall not perish from the priest, nor counsel from the wise, nor the word from the prophet. Come and let us attack him with the tongue, and let us not give heed to any of his words.”
  19Give heed to me, O Lord,
   And listen to the voice of those who contend with me!
   20Shall evil be repaid for good?
   For they have dug a pit for my life.
   Remember that I stood before You
   To speak good for them,
   To turn away Your wrath from them.
   21Therefore deliver up their children to the famine,
   And pour out their blood
   By the force of the sword;
   Let their wives become widows
   And bereaved of their children.
   Let their men be put to death,
   Their young men be slain
   By the sword in battle.
   22Let a cry be heard from their houses,
   When You bring a troop suddenly upon them;
   For they have dug a pit to take me,
   And hidden snares for my feet.
   23Yet, Lord, You know all their counsel
   Which is against me, to slay me.
   Provide no atonement for their iniquity,
   Nor blot out their sin from Your sight;
   But let them be overthrown before You.
   Deal thus with them
   In the time of Your anger.