4

Lời Ê-li-pha trách Gióp

1 Bấy giờ, Ê-li-pha, người Thê-man đáp lời mà rằng:
2 Nếu người ta thử nói với ông, ông sẽ mất lòng chăng?
 Nhưng ai cầm giữ mình không nói sao được?
3 Kìa, ông đã dạy dỗ nhiều người,
 Và làm cho tay yếu đuối ra mạnh mẽ;
4 Các lời nói ông đã đỡ kẻ xiêu tó lên,
 Và đầu gối lung lay, ông đã làm cho vững bền.
5 Nhưng bây giờ tai nạn xảy đến ông, ông lại giận;
 Nó lâm vào ông, thì ông bị rối lòng.
6 Ông kính sợ Đức Chúa Trời, ấy há chẳng phải nơi nương nhờ của ông?
 Tánh hạnh hoàn toàn của ông, há chẳng phải sự trông cậy của ông sao?
7 Ông hãy suy xét lại, nào bao giờ có kẻ vô tội bị hư mất?
 Đâu có người ngay thẳng lại bị trừ diệt?
8 Theo điều tôi đã thấy, ai cày sự gian ác,
 Và gieo điều khuấy rối, thì lại gặt lấy nó.
9 Bởi hơi thở Đức Chúa Trời, chúng bèn hư mất,
 Tại hơi xịt giận Ngài, họ bị tiêu hao đi.
10 Tiếng gầm của sư tử, và giọng sư tử hét đã êm lặng,
 Và nanh của các sư tử con bị gãy.
11 Sư tử mạnh bạo chết vì thiếu mồi,
 Và các sư tử con bị tản lạc.

12 Có một lời mật thấu đến tôi,
 Lỗ tai tôi văng vẳng nghe tiếng ấy,
13 Ban đêm đương khi loài người ngủ mê,
 Lòng tôi suy tưởng, bèn thấy dị tượng,
14 Sự kinh khủng sợ hãi xông hãm tôi,
 Khiến xương cốt tôi run rẩy.
15 Có một thần đi ngang qua trước mặt tôi;
 Các lông tóc của thịt tôi bèn xửng lên.
16 Thần đứng đó, tôi nhìn không biết mặt người;
 Có một hình dạng ở trước mặt tôi.
 Tôi nghe tiếng thầm thỉ nho nhỏ, mà rằng:

17 ”Loài người hay chết, há công bình hơn Đức Chúa Trời ư?
 Loài người há được trong sạch hơn Đấng Tạo Hóa mình sao?”
18 Kìa, Đức Chúa Trời không tin cậy các tôi tớ Ngài,
 Ngài thường trách sự điên dại của thiên sứ Ngài.
19 Phương chi những kẻ ở chòi đất sét được cất trên nền bụi cát,
 Bị chà nát như loài sâu mọt!
20 Giữa khoảng sáng đến chiều, chúng bị hư nát;
 Hằng chết luôn luôn, mà chẳng có ai lưu ý đến.
21 Dây chằng của chúng há chẳng bị dứt trong mình họ sao?
 Chúng thác, nào được khôn ngoan chi.

4

Ê-li-pha trách Gióp

1Bấy giờ, Ê-li-pha người Thê-man lên tiếng:
  2“Nếu ai đó đánh bạo nói với anh đôi lời, liệu anh có phiền lòng không?
   Nhưng ai có thể nín lặng được chăng?
  3Kìa, anh đã dạy dỗ nhiều người
   Và làm cho bao đôi tay yếu đuối trở nên mạnh mẽ.
  4Lời của anh đã đỡ nâng người vấp ngã,
   Anh đã làm vững mạnh những đầu gối lung lay.
  5Nhưng bây giờ hoạn nạn đến với anh, anh lại nản lòng;
   Đụng đến anh, anh mất tinh thần.
  6Chẳng phải lòng kính sợ Chúa là chốn nương cậy của anh,
   Và đường lối liêm chính là niềm hi vọng của anh đó sao?

  7Anh hãy suy xét lại, có bao giờ người vô tội bị chết mất không?
   Ở nơi nào người ngay thẳng lại bị tiêu diệt?
  8Theo điều tôi thấy, những ai cày sự gian ác
   Và gieo điều bất an thì sẽ lại gặt lấy nó.
  9Bởi hơi thở của Đức Chúa Trời, chúng bị chết mất;
   Do cơn giận của Ngài, họ bị tiêu tan.
  10Tiếng gầm thét hung hăng của sư tử đã nín lặng
   Và nanh của các sư tử con bị bẻ gãy.
  11Sư tử mạnh chết vì thiếu mồi
   Và đàn sư tử con tan tác.

  12Có một lời lặng lẽ đến với tôi,
   Tai tôi nghe tiếng thì thầm ấy.
  13Ban đêm, khi loài người say ngủ
   Giữa lúc suy tư tôi thấy dị tượng.
  14Nỗi kinh hoàng xâm chiếm làm tôi rùng rợn;
   Xương cốt tôi run rẩy.
  15Một vị thần đi ngang mặt tôi
   Lông tóc trên da thịt tôi dựng lên.
  16Thần đứng yên
   Nhưng tôi nhận không ra;
  Một hình dạng ở trước mắt tôi,
   Một thoáng lặng thinh rồi tôi nghe tiếng nói:

  17‘Loài người hư hoại lại công chính hơn Đức Chúa Trời ư?
   Loài người lại thanh sạch hơn Đấng Tạo Hóa mình sao?
  18Ngay cả đầy tớ Ngài, Ngài vẫn không tin tưởng,
   Thiên sứ Ngài, Ngài còn bắt lỗi;
  19Huống chi những kẻ ở trong chòi đất sét,
   Lập nền trên cát bụi,
   Bị chà đạp như loài sâu mọt!
  20Một sớm một chiều chúng bị nghiền nát;
   Chết mất đời đời mà chẳng ai biết đến.
  21Dây lều của chúng bị kéo phăng đi,
   Chúng chết mà chẳng được khôn ngoan gì.’”