15

Đức Chúa Jêsus trước mặt Phi-lát

(Mat 27:1,2,11-31; Lu 23:1-5,13-25; Gi 18:28–19:16)

1 Vừa lúc ban mai, các thầy tế lễ cả bàn luận với các trưởng lão, các thầy thông giáo cùng cả tòa công luận; khi đã trói Đức Chúa Jêsus rồi, thì giải nộp cho Phi-lát. 2 Phi-lát hỏi Ngài rằng: Ấy chính ngươi là Vua dân Giu-đa phải không? Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Thật như lời. 3 Các thầy tế lễ cả cáo Ngài nhiều điều. 4 Phi-lát lại tra gạn Ngài, mà rằng: Ngươi chẳng đối đáp chi hết sao? Hãy coi họ cáo tội ngươi biết bao nhiêu! 5 Nhưng Đức Chúa Jêsus chẳng trả lời chi nữa, nên nỗi Phi-lát lấy làm lạ.
6 Vả, hễ đến ngày lễ Vượt qua, quan vốn quen thói tha cho dân một tên tù, tùy theo dân xin. 7 Bấy giờ có một đứa tên là Ba-ra-ba bị tù với kẻ làm loạn, vì trong khi nổi loạn, chúng nó phạm tội giết người. 8 Đoàn dân đã lên, bèn xin Phi-lát làm cho mình theo như lệ thường. 9 Phi-lát trả lời rằng: Các ngươi muốn ta tha Vua dân Giu-đa cho chăng? 10 Vì người biết rõ các thầy tế lễ cả đã nộp Ngài bởi lòng ghen ghét. 11 Nhưng các thầy tế lễ cả xui dân xin người tha tên Ba-ra-ba cho mình thì hơn. 12 Phi-lát lại cất tiếng hỏi rằng: Vậy thì các ngươi muốn ta dùng cách nào xử người mà các ngươi gọi là Vua dân Giu-đa? 13 Chúng lại kêu lên rằng: Hãy đóng đinh nó vào thập tự giá! 14 Phi-lát nói cùng chúng rằng: Song người nầy đã làm điều ác gì? Chúng lại kêu lớn tiếng hơn rằng: Hãy đóng đinh nó vào thập tự giá! 15 Phi-lát muốn cho đẹp lòng dân, bèn tha tên Ba-ra-ba; và sai đánh đòn Đức Chúa Jêsus, rồi giao Ngài cho chúng đem đóng đinh trên cây thập tự.
16 Lính điệu Đức Chúa Jêsus vào sân trong, tức là trong chỗ trường án; và nhóm cả cơ binh lại đó. 17 Họ choàng cho Ngài một cái áo điều, và đội trên đầu Ngài một cái mão bằng gai họ đã đương, 18 rồi chào Ngài rằng: Kính lạy Vua dân Giu-đa! 19 Lại lấy cây sậy đánh đầu Ngài, nhổ trên Ngài, và quì xuống trước mặt Ngài mà lạy. 20 Khi họ đã nhạo cười Ngài như vậy rồi, thì cởi áo điều ra, mặc áo của Ngài lại cho Ngài, và đem ra để đóng đinh trên cây thập tự.

Đức Chúa Jêsus bị đóng đinh trên cây thập tự

(Mat 27:32-46; Lu 23:26-49; Gi 19:17-30)

21 Có một tên Si-môn kia, người thành Sy-ren, là cha A-léc-xan-đơ và Ru-phu, ở ngoài ruộng về, đi ngang qua đó; họ bắt phải vác cây thập tự. 22 Họ đem Đức Chúa Jêsus đến nơi kia, gọi là Gô-gô-tha, nghĩa là chỗ Sọ. 23 Họ cho Ngài uống rượu hòa với một dược; song Ngài không uống. 24 Khi đóng đinh Ngài trên cây thập tự rồi, họ chia áo xống Ngài cho nhau, bắt thăm để biết ai được gì. 25 Lúc đóng đinh Ngài, là giờ thứ ba. 26 Án Ngài có ghi vào cái bảng rằng: Vua Dân Giu-đa. 27 Cũng có hai đứa ăn cướp bị đóng đinh với Ngài, một đứa tại cây thập tự bên hữu Ngài, một đứa tại cây thập tự bên tả.
29 Những kẻ đi ngang qua đó chế báng Ngài, lắc đầu mà nói rằng: Ê! ngươi là kẻ phá đền thờ, và cất lại trong ba ngày, 30 hãy cứu lấy mình, xuống khỏi cây thập tự đi! 31 Các thầy tế lễ cả và các thầy thông giáo cũng nói với nhau như vậy, mà nhạo cười Ngài rằng: Hắn đã cứu kẻ khác; mà cứu mình không được! 32 Hỡi Đấng Christ, Vua dân Y-sơ-ra-ên, bây giờ hãy xuống khỏi cây thập tự, để cho chúng ta thấy và tin! Hai đứa bị đóng đinh cùng Ngài cũng nhiếc móc Ngài nữa.
33 Đến giờ thứ sáu, khắp đất đều tối tăm mù mịt cho tới giờ thứ chín. 34 Đến giờ thứ chín, Đức Chúa Jêsus kêu lớn tiếng rằng: Ê-lô-i, Ê-lô-i, lam-ma-sa-bách-ta-ni? nghĩa là: Đức Chúa Trời tôi ơi, Đức Chúa Trời tôi ơi, sao Ngài lìa bỏ tôi? 35 Có mấy người đứng đó nghe vậy, thì nói rằng: Coi kìa, hắn kêu Ê-li. 36 Có một người trong bọn họ chạy lấy bông đá thấm đầy giấm, để trên đầu cây sậy, đưa cho Ngài uống, mà nói rằng: Hãy để chúng ta coi thử Ê-li có đến đem hắn xuống chăng! 37 Nhưng Đức Chúa Jêsus kêu một tiếng lớn, rồi trút linh hồn.
38 Màn trong đền thờ xé ra làm đôi từ trên chí dưới. 39 Thầy đội đứng đối ngang Ngài, thấy Ngài trút linh hồn như vậy, thì nói rằng: Người nầy quả thật là Con Đức Chúa Trời. 40 Lại có những đàn bà đứng xa xa mà xem. Trong số ấy có Ma-ri Ma-đơ-len, Ma-ri là mẹ Gia-cơ nhỏ, và Giô-sê, cùng Sa-lô-mê, 41 là ba người đã theo hầu việc Ngài khi Ngài ở xứ Ga-li-lê; cũng có nhiều đàn bà khác nữa, là những người đã theo Ngài lên thành Giê-ru-sa-lem.

Sự chôn Chúa

(Mat 27:57-61; Lu 23:50-56; Gi 19:38-42)

42 Bấy giờ là ngày sắm sửa, nghĩa là hôm trước ngày Sa-bát; khi đã chiều tối, 43 có một người tên là Giô-sép, ở thành A-ri-ma-thê, là nghị viên tòa công luận có danh vọng, cũng trông đợi nước Đức Chúa Trời. Người bạo gan đến Phi-lát mà xin xác Đức Chúa Jêsus. 44 Phi-lát lấy làm lạ về Ngài chết mau như vậy, bèn đòi thầy đội đến mà hỏi thử Ngài chết đã lâu chưa. 45 Vừa nghe tin thầy đội trình, thì giao xác cho Giô-sép. 46 Người đã mua vải liệm, cất xác Đức Chúa Jêsus xuống khỏi cây thập tự, dùng vải liệm vấn lấy Ngài, rồi để xác trong huyệt đã đục trong hòn đá lớn, đoạn, lăn một hòn đá chận cửa huyệt lại. 47 Vả, Ma-ri Ma-đơ-len cùng Ma-ri mẹ Giô-sê, đều thấy chỗ táng Ngài.

15

Chúa Giê-xu trước Tòa tổng trấn Phi-lát

1Ngay sáng hôm sau, các thầy trưởng tế, các trưởng lão, các thầy dạy luật và cả Hội đồng Quốc gia họp nhau thảo luận. Họ xiềng Chúa Giê-xu thật chặt và giải Ngài qua tổng trấn Phi-lát.
2Phi-lát hỏi Chúa: “Anh có phải là Vua dân Do-thái không?” “Phải!” Chúa đáp.
3Các thầy trưởng tế tố cáo Ngài nhiều tội. 4Phi-lát hỏi Chúa: “Anh không trả lời gì hết sao? Người ta tố cáo anh đủ điều đó!” 5Chúa Giê-xu vẫn không đáp, khiến Phi-lát rất ngạc nhiên.
6Hằng năm đến lễ Vượt qua, Phi-lát có lệ phóng thích một người tù theo thỉnh nguyện của nhân dân. 7Năm ấy có Ba-ra-ba bị giam trong ngục cùng một số phạm nhân can tội cố sát, nhân cuộc nổi dậy chống chính quyền La-mã. 8Dân chúng kéo đến xin Phi-lát phóng thích một người tù theo thông lệ.
9Phi-lát hỏi: “Các anh muốn ta tha Vua dân Do-thái không?” 10Vi Phi-lát biết rõ các thầy trưởng tế bắt Chúa nộp cho ông chỉ vì lòng ganh ghét.
11Nhưng các thầy trưởng tế sách động quần chúng yêu cầu Phi-lát phóng thích Ba-ra-ba. 12Phi-lát hỏi lại: “Còn người các anh gọi là Vua dân Do-thái, ta phải xử sao đây?” 13Họ hét lớn: “Đóng đinh nó trên cây thập tự!”
14Phi-lát hỏi gạn: “Tại sao? Giê-xu có tội gì đâu?” Nhưng họ nổi lên gầm thét: “Đóng đinh nó trên cây thập tự!” 15Để mua chuộc lòng dân, Phi-lát phóng thích Ba-ra-ba. Còn Chúa Giê-xu, ông sai đánh đòn rồi giao cho quân lính đem đóng đinh trên cây thập tự.

Quân lính sỉ nhục Chúa

16Quân lính La-mã giải Chúa vào đinh tổng trấn, rồi tập họp cả đại đội. 17Chúng mặc cho Ngài tấm áo màu tía, bện chiếc mũ bằng gai đội lên đầu Ngài. 18Chúng giả vờ chào: “Lạy Vua dân Do-thái!” 19rồi lấy gậy đập lên đầu Chúa, khạc nhổ vào mặt Ngài, và quỳ gối lạy. 20Chế giễu xong, chúng cởi áo màu tía ra, mặc áo dài lại cho Chúa, rồi dẫn Ngài đi đóng đinh trên cây thập tự.

Chúa chịu đóng đinh

21Si-môn, người xứ Ly-bi, vừa từ thôn quê lên Giê-ru-sa-lem, bị bọn lính bắt vác cây thập tự cho Chúa. (Si-môn là cha của Á-lịch-sơn và Ru-phu).
22Bọn lính giải Chúa lên đồi Gô-gô-tha (nghĩa là đồi Sọ). 23Chúng cho Ngài uống rượu pha nhựa thơm, nhưng Ngài không uống.
24Bọn lính đóng đinh Chúa trên cây thập tự. Chúng gieo súc sắc chia nhau bộ áo của Ngài, mỗi người lãnh một phần.
25Chúa bị đóng đinh vào khoảng 9 giờ sáng.
26Tấm bảng tội trạng ghi mấy chữ: “Vua dân Do-thái”. 27Bọn lính cũng đóng đinh hai tướng cướp trên cây thập tự, một tên bên phải, một tên bên trái Chúa. 28Việc xảy ra đúng như lời tiên tri trong Thánh kinh: “Ngài bị kể vào hàng phạm nhân”.
29Khách qua đường lắc đầu, sỉ nhục Chúa: “Ha! Anh đòi phá nát Đền thờ rồi xây lại trong ba ngày! 30Sao không tự giải cứu và xuống khỏi cây thập tự đi!”
31Các thầy trưởng tế và các thầy dạy luật cũng chế nhạo: “Nó cứu người khác giỏi lắm mà cứu mình không nổi! 32Này, Chúa Cứu Thế, Vua dân Do-thái! Phải xuống khỏi cây thập tự cho chúng tôi thấy, chúng tôi mới tin chứ!” Hai tên cướp bị đóng đinh với Chúa cũng sỉ nhục Ngài.

Chúa tắt thở

33Từ 12 giờ trưa, khắp nơi đều tối đen như mực cho đến 3 giờ chiều. 34Đúng 3 giờ, Chúa Giê-xu kêu lớn: “Thượng Đế ơi! Thượng Đế ơi! Sao Ngài lìa bỏ Con?” 35Nghe tiếng kêu, mấy người đứng gần bảo: “Này, nó gọi Ê-li!” 36Một người chạy đi lấy bông đá tẩm rượu chua, buộc vào đầu cây gậy đưa lên cho Chúa nhấm, và nói: “Để chờ xem Ê-li có đến đem nó xuống không!”
37Chúa Giê-xu kêu lên một tiếng lớn, rồi tắt thở. 38Bức màn trong Đền thờ bị xé làm đôi từ trên xuống dưới.
39Viên đại đội trưởng đứng trước cây thập tự, thấy Chúa qua đời như thế, liền nhìn nhận: “Người này đúng là Con Thượng Đế!”
40Một số phụ nữ nhìn từ đàng xa. Trong số đó có Ma-ri Mặc-lan, Ma-ri mẹ Gia-cơ nhỏ và Giô-sép, cùng Sa-lô-mê. 41Khi Chúa còn ở Ga-li-lê, họ đã cùng nhiều phụ nữ khác đi theo phục vụ Ngài. Họ mới theo Chúa lên Giê-ru-sa-lem đé dự lễ Vượt qua.

Giô-sép chôn xác Chúa

42Hôm đó, nhằm ngày chuẩn bị lễ Vượt qua. Đến chiều tối, 43Giô-sép, người A-ri-ma-thê, một nhân viên có uy tín trong Hội đồng Quốc gia, từng trông đợi Nước Trời, đã bạo dạn đến xin Phi-lát cho lãnh xác Chúa Giê-xu.
44Phi-lát không tin Chúa Giê-xu đã chết, nên gọi viên đại đội trưởng đến phối kiểm. 45Khi viên sĩ quan xác nhận Chúa đã tắt hơi, Phi-lát cho phép Giô-sép được lãnh xác Ngài.
46Giô-sép mua một cây vải gai, gỡ xác Chúa xuống khâm liệm, chôn trong huyệt đá đục bên sườn núi, rồi lăn một tảng đá lớn chặn trước cửa mộ.
47Ma-ri Mặc-lan và Ma-ri mẹ Giô-sép theo dõi nên biết nơi an táng Chúa.