8

Chúa hóa bánh ra nhiều, lần thứ hai

(Mat 15:32-39)

1 Những ngày đó, lại có một đoàn dân đông theo Đức Chúa Jêsus. Vì chúng không có chi ăn, nên Ngài kêu các môn đồ mà phán rằng: 2 Ta thương xót đoàn dân nầy: Vì đã ba ngày nay, không rời bỏ ta, và chẳng có gì ăn. 3 Nếu ta truyền cho nhịn đói trở về nơi họ ở, dọc đàng chắc sẽ kém sức, vì có mấy người đã đến từ nơi xa. 4 Môn đồ thưa rằng: Có thể kiếm bánh đâu được trong đồng vắng nầy cho chúng ăn no ư? 5 Ngài hỏi: Các ngươi có bao nhiêu bánh? Thưa: Có bảy cái. 6 Ngài bèn biểu đoàn dân ngồi xuống đất; đoạn lấy bảy cái bánh, tạ ơn, rồi bẻ ra trao cho môn đồ để phân phát, thì môn đồ phân phát cho đoàn dân. 7 Môn đồ cũng có mấy con cá nhỏ; Đức Chúa Jêsus tạ ơn rồi, cũng khiến đem phân phát như vậy. 8 Ai nấy ăn no nê; rồi người ta thâu được bảy giỏ những miếng thừa. 9 Vả, những người ăn đó ước chừng bốn ngàn người. Đức Chúa Jêsus cho chúng về; 10 rồi liền vào thuyền với môn đồ, sang xứ Đa-ma-nu-tha.

Men của người Pha-ri-si

(Mat 16:1-12)

11 Có mấy người Pha-ri-si đến đó, cãi lẽ với Ngài, muốn thử Ngài, thì xin một dấu lạ từ trên trời. 12 Đức Chúa Jêsus than thở trong lòng mà rằng: Làm sao dòng dõi nầy xin dấu lạ? Quả thật, ta nói cùng các ngươi, họ chẳng được ban cho một dấu lạ nào. 13 Ngài bèn bỏ họ, trở vào thuyền mà qua bờ bên kia.
14 Vả, môn đồ quên đem bánh theo, trong thuyền chỉ có một cái bánh mà thôi. 15 Ngài răn môn đồ rằng: Hãy giữ mình cẩn thận về men người Pha-ri-si, và men đảng Hê-rốt. 16 Môn đồ nói cùng nhau rằng: Ấy là vì chúng ta không có bánh. 17 Nhưng Đức Chúa Jêsus biết điều đó, thì phán rằng: Sao các ngươi nói cùng nhau rằng đó là tại các ngươi không có bánh? Chớ các ngươi còn chưa nghe, chưa hiểu sao? Các ngươi có lòng cứng cỏi luôn ư? 18 Các ngươi có mắt mà sao không thấy? Có tai mà sao không nghe? Các ngươi lại không nhớ hay sao? 19 Khi ta bẻ năm cái bánh cho năm ngàn người, các ngươi thâu được mấy giỏ đầy bánh vụn? Thưa: Mười hai giỏ. 20 Còn khi ta bẻ bảy cái bánh cho bốn ngàn người, các ngươi thâu được mấy giỏ đầy bánh vụn? Thưa: Bảy giỏ. 21 Ngài phán: Các ngươi còn chưa hiểu sao?

Người mù ở Bết-sai-đa

22 Kế đó, Đức Chúa Jêsus và môn đồ đi đến làng Bết-sai-đa. Người ta đem cho Ngài một người mù và cầu xin Ngài rờ đến người. 23 Ngài bèn nắm tay người mù, dắt ra ngoài làng, thấm nước miếng trên mắt người, đặt tay trên người, và hỏi có thấy chi không. 24 Người mù ngó lên rồi thưa rằng: Tôi thấy người ta, và nhìn họ đi giống như cây. 25 Rồi Đức Chúa Jêsus lại đặt tay trên mắt người; người nhìn xem, được sáng mắt, thấy rõ ràng cả thảy. 26 Đức Chúa Jêsus khiến người về nhà, và truyền rằng: Đừng trở vào trong làng.

Phi-e-rơ xưng Đức Chúa Jêsus là Đấng Christ

(Mat 16:13-28; Lu 9:18-27)

27 Đức Chúa Jêsus đi khỏi đó với môn đồ mình, đến trong các làng gần thành Sê-sa-rê Phi-líp. Dọc đường, Ngài hỏi môn đồ rằng: Người ta nói ta là ai? 28 Thưa rằng: Kẻ thì nói là Giăng Báp-tít; người thì nói là Ê-li; kẻ khác thì nói là một trong các đấng tiên tri. 29 Ngài hỏi: Nhưng các ngươi thì nói ta là ai? Phi-e-rơ thưa rằng: Thầy là Đấng Christ. 30 Đức Chúa Jêsus bèn cấm ngặt môn đồ chớ nói sự mình cùng ai hết.
31 Bấy giờ, Ngài khởi sự dạy môn đồ rằng Con người phải chịu khổ nhiều, phải bị các trưởng lão, các thầy tế lễ cả, và các thầy thông giáo loại ra, phải chịu giết, sau ba ngày phải sống lại. 32 Ngài nói tỏ tường điều đó với môn đồ. Phi-e-rơ đem Ngài riêng ra, mà can gián Ngài. 33 Nhưng Đức Chúa Jêsus xây lại ngó môn đồ, và quở Phi-e-rơ rằng: Hỡi quỉ Sa-tan, hãy lui ra đằng sau ta; vì ngươi chẳng nghĩ đến việc Đức Chúa Trời, song nghĩ đến việc người ta.
34 Đoạn, Ngài kêu dân chúng và môn đồ, mà phán rằng: Nếu ai muốn theo ta, phải liều mình, vác thập tự giá mình mà theo ta. 35 Vì ai muốn cứu sự sống mình thì sẽ mất; còn ai vì cớ ta và đạo Tin lành mà mất sự sống, thì sẽ cứu. 36 Người nào nếu được cả thiên hạ mà mất linh hồn mình, thì có ích gì? 37 Hay là có người nào lấy chi mà đổi linh hồn mình ư? 38 Vì giữa dòng dõi gian dâm tội lỗi nầy, hễ ai hổ thẹn về ta và đạo ta, thì Con người sẽ hổ thẹn về kẻ ấy, khi ngự trong sự vinh hiển của Cha Ngài mà đến với các thiên sứ thánh.

8

耶稣使四千人吃饱

(太15.32-39)

1那时,又有一大群人聚集,没有什么吃的。耶稣叫门徒来,说: 2“我怜悯这群人,因为他们同我在这里已经三天,没有吃的东西了。 3我若叫他们饿着回家,他们会在路上饿昏,因为其中有从远处来的。” 4门徒回答:“在这野地,从哪里能得饼使这些人吃饱呢?” 5耶稣问他们:“你们有多少饼?”他们说:“七个。” 6他吩咐众人坐在地上,就拿着这七个饼祝谢了,擘开,递给门徒,叫他们摆开,门徒就摆在众人面前。 7他们还有几条小鱼;耶稣祝谢了,就吩咐也摆在众人面前。 8他们都吃,并且吃饱了,收拾剩下的碎屑,有七筐子。 9人数约有四千。耶稣打发他们走了, 10随即同门徒上船,来到大玛努他境内。

法利赛人求神迹

(太16.1-4)

11法利赛人出来盘问耶稣,要求他从天上显个神迹给他们看,想要试探他。 12耶稣心里深深叹息,说:“这世代为什么求神迹呢?我实在告诉你们,没有神迹给这世代看。” 13他就离开他们,又上船往海的对岸去了。

防备法利赛人和希律的酵

(太16.5-12)

14门徒忘了带饼,在船上除了一个饼,没有别的食物。 15耶稣嘱咐他们说:“你们要谨慎,要防备法利赛人的酵和希律的酵。” 16他们彼此议论说:“这是因为我们没有饼吧。” 17耶稣知道了,就说:“你们为什么因为没有饼就议论呢?你们还不领悟,还不明白吗?你们的心还是愚顽吗? 18你们有眼睛,看不见吗?有耳朵,听不到吗?也不记得吗? 19我擘开那五个饼分给五千人,你们收拾的碎屑装满了多少个篮子呢?”他们说:“十二个。” 20“又擘开那七个饼分给四千人,你们收拾的碎屑装满了多少个筐子呢?”他们说:“七个。” 21耶稣说:“你们还不明白吗?”

治好伯赛大的盲人

22他们来到伯赛大,有人带一个盲人来,求耶稣摸他。 23耶稣拉着盲人的手,领他到村外,就吐唾沫在他眼睛上,为他按手,问他:“你看见什么?” 24他抬头一看,说:“我看见人,他们好像树木,并且行走。” 25随后耶稣又按手在他眼睛上,他定睛一看,就复原了,样样都看得清楚了。 26耶稣打发他回家,说:“连这村子你也不要进去。”

彼得认耶稣为基督

(太16.13-20;路9.18-21)

27耶稣和门徒出去,往凯撒利亚.腓立比附近的村庄去。在路上,他问门徒:“人们说我是谁?” 28他们对他说:“是施洗的约翰;有人说是以利亚;又有人说是先知中的一位。” 29他又问他们:“你们说我是谁?”彼得回答他:“你是基督。” 30于是耶稣切切地嘱咐他们不可对任何人说起他。

耶稣预言受难和复活

(太16.21-28;路9.22-27)

31从此,他教导他们说:“人子必须受许多的苦,被长老、祭司长和文士弃绝,并且被杀,三天后复活。” 32耶稣明白地说了这话,彼得就拉着他,责备他。 33耶稣转过来看着门徒,斥责彼得说:“撒但,退到我后边去!因为你不体会上帝的心意,而是体会人的意思。” 34于是他叫众人和门徒来,对他们说:“若有人要跟从我,就当舍己,背起自己的十字架来跟从我。 35因为凡要救自己生命的,必丧失生命;凡为我和福音丧失生命的,必救自己的生命。 36人就是赚得全世界,赔上自己的生命,有什么益处呢? 37人还能拿什么换生命呢? 38凡在这淫乱罪恶的世代,把我和我的道当作可耻的,人子在他父的荣耀里与圣天使一同来临的时候,也要把那人当作可耻的。”