8

Chúa hóa bánh ra nhiều, lần thứ hai

(Mat 15:32-39)

1 Những ngày đó, lại có một đoàn dân đông theo Đức Chúa Jêsus. Vì chúng không có chi ăn, nên Ngài kêu các môn đồ mà phán rằng: 2 Ta thương xót đoàn dân nầy: Vì đã ba ngày nay, không rời bỏ ta, và chẳng có gì ăn. 3 Nếu ta truyền cho nhịn đói trở về nơi họ ở, dọc đàng chắc sẽ kém sức, vì có mấy người đã đến từ nơi xa. 4 Môn đồ thưa rằng: Có thể kiếm bánh đâu được trong đồng vắng nầy cho chúng ăn no ư? 5 Ngài hỏi: Các ngươi có bao nhiêu bánh? Thưa: Có bảy cái. 6 Ngài bèn biểu đoàn dân ngồi xuống đất; đoạn lấy bảy cái bánh, tạ ơn, rồi bẻ ra trao cho môn đồ để phân phát, thì môn đồ phân phát cho đoàn dân. 7 Môn đồ cũng có mấy con cá nhỏ; Đức Chúa Jêsus tạ ơn rồi, cũng khiến đem phân phát như vậy. 8 Ai nấy ăn no nê; rồi người ta thâu được bảy giỏ những miếng thừa. 9 Vả, những người ăn đó ước chừng bốn ngàn người. Đức Chúa Jêsus cho chúng về; 10 rồi liền vào thuyền với môn đồ, sang xứ Đa-ma-nu-tha.

Men của người Pha-ri-si

(Mat 16:1-12)

11 Có mấy người Pha-ri-si đến đó, cãi lẽ với Ngài, muốn thử Ngài, thì xin một dấu lạ từ trên trời. 12 Đức Chúa Jêsus than thở trong lòng mà rằng: Làm sao dòng dõi nầy xin dấu lạ? Quả thật, ta nói cùng các ngươi, họ chẳng được ban cho một dấu lạ nào. 13 Ngài bèn bỏ họ, trở vào thuyền mà qua bờ bên kia.
14 Vả, môn đồ quên đem bánh theo, trong thuyền chỉ có một cái bánh mà thôi. 15 Ngài răn môn đồ rằng: Hãy giữ mình cẩn thận về men người Pha-ri-si, và men đảng Hê-rốt. 16 Môn đồ nói cùng nhau rằng: Ấy là vì chúng ta không có bánh. 17 Nhưng Đức Chúa Jêsus biết điều đó, thì phán rằng: Sao các ngươi nói cùng nhau rằng đó là tại các ngươi không có bánh? Chớ các ngươi còn chưa nghe, chưa hiểu sao? Các ngươi có lòng cứng cỏi luôn ư? 18 Các ngươi có mắt mà sao không thấy? Có tai mà sao không nghe? Các ngươi lại không nhớ hay sao? 19 Khi ta bẻ năm cái bánh cho năm ngàn người, các ngươi thâu được mấy giỏ đầy bánh vụn? Thưa: Mười hai giỏ. 20 Còn khi ta bẻ bảy cái bánh cho bốn ngàn người, các ngươi thâu được mấy giỏ đầy bánh vụn? Thưa: Bảy giỏ. 21 Ngài phán: Các ngươi còn chưa hiểu sao?

Người mù ở Bết-sai-đa

22 Kế đó, Đức Chúa Jêsus và môn đồ đi đến làng Bết-sai-đa. Người ta đem cho Ngài một người mù và cầu xin Ngài rờ đến người. 23 Ngài bèn nắm tay người mù, dắt ra ngoài làng, thấm nước miếng trên mắt người, đặt tay trên người, và hỏi có thấy chi không. 24 Người mù ngó lên rồi thưa rằng: Tôi thấy người ta, và nhìn họ đi giống như cây. 25 Rồi Đức Chúa Jêsus lại đặt tay trên mắt người; người nhìn xem, được sáng mắt, thấy rõ ràng cả thảy. 26 Đức Chúa Jêsus khiến người về nhà, và truyền rằng: Đừng trở vào trong làng.

Phi-e-rơ xưng Đức Chúa Jêsus là Đấng Christ

(Mat 16:13-28; Lu 9:18-27)

27 Đức Chúa Jêsus đi khỏi đó với môn đồ mình, đến trong các làng gần thành Sê-sa-rê Phi-líp. Dọc đường, Ngài hỏi môn đồ rằng: Người ta nói ta là ai? 28 Thưa rằng: Kẻ thì nói là Giăng Báp-tít; người thì nói là Ê-li; kẻ khác thì nói là một trong các đấng tiên tri. 29 Ngài hỏi: Nhưng các ngươi thì nói ta là ai? Phi-e-rơ thưa rằng: Thầy là Đấng Christ. 30 Đức Chúa Jêsus bèn cấm ngặt môn đồ chớ nói sự mình cùng ai hết.
31 Bấy giờ, Ngài khởi sự dạy môn đồ rằng Con người phải chịu khổ nhiều, phải bị các trưởng lão, các thầy tế lễ cả, và các thầy thông giáo loại ra, phải chịu giết, sau ba ngày phải sống lại. 32 Ngài nói tỏ tường điều đó với môn đồ. Phi-e-rơ đem Ngài riêng ra, mà can gián Ngài. 33 Nhưng Đức Chúa Jêsus xây lại ngó môn đồ, và quở Phi-e-rơ rằng: Hỡi quỉ Sa-tan, hãy lui ra đằng sau ta; vì ngươi chẳng nghĩ đến việc Đức Chúa Trời, song nghĩ đến việc người ta.
34 Đoạn, Ngài kêu dân chúng và môn đồ, mà phán rằng: Nếu ai muốn theo ta, phải liều mình, vác thập tự giá mình mà theo ta. 35 Vì ai muốn cứu sự sống mình thì sẽ mất; còn ai vì cớ ta và đạo Tin lành mà mất sự sống, thì sẽ cứu. 36 Người nào nếu được cả thiên hạ mà mất linh hồn mình, thì có ích gì? 37 Hay là có người nào lấy chi mà đổi linh hồn mình ư? 38 Vì giữa dòng dõi gian dâm tội lỗi nầy, hễ ai hổ thẹn về ta và đạo ta, thì Con người sẽ hổ thẹn về kẻ ấy, khi ngự trong sự vinh hiển của Cha Ngài mà đến với các thiên sứ thánh.

8

耶穌使四千人吃飽

(太15.32-39)

1那時,又有一大羣人聚集,沒有甚麼吃的。耶穌叫門徒來,說: 2「我憐憫這羣人,因為他們同我在這裏已經三天,沒有吃的東西了。 3我若叫他們餓着回家,他們會在路上餓昏,因為其中有從遠處來的。」 4門徒回答:「在這野地,從哪裏能得餅使這些人吃飽呢?」 5耶穌問他們:「你們有多少餅?」他們說:「七個。」 6他吩咐眾人坐在地上,就拿着這七個餅祝謝了,擘開,遞給門徒,叫他們擺開,門徒就擺在眾人面前。 7他們還有幾條小魚;耶穌祝謝了,就吩咐也擺在眾人面前。 8他們都吃,並且吃飽了,收拾剩下的碎屑,有七筐子。 9人數約有四千。耶穌打發他們走了, 10隨即同門徒上船,來到大瑪努他境內。

法利賽人求神蹟

(太16.1-4)

11法利賽人出來盤問耶穌,要求他從天上顯個神蹟給他們看,想要試探他。 12耶穌心裏深深嘆息,說:「這世代為甚麼求神蹟呢?我實在告訴你們,沒有神蹟給這世代看。」 13他就離開他們,又上船往海的對岸去了。

防備法利賽人和希律的酵

(太16.5-12)

14門徒忘了帶餅,在船上除了一個餅,沒有別的食物。 15耶穌囑咐他們說:「你們要謹慎,要防備法利賽人的酵和希律的酵。」 16他們彼此議論說:「這是因為我們沒有餅吧。」 17耶穌知道了,就說:「你們為甚麼因為沒有餅就議論呢?你們還不領悟,還不明白嗎?你們的心還是愚頑嗎? 18你們有眼睛,看不見嗎?有耳朵,聽不到嗎?也不記得嗎? 19我擘開那五個餅分給五千人,你們收拾的碎屑裝滿了多少個籃子呢?」他們說:「十二個。」 20「又擘開那七個餅分給四千人,你們收拾的碎屑裝滿了多少個筐子呢?」他們說:「七個。」 21耶穌說:「你們還不明白嗎?」

治好伯賽大的盲人

22他們來到伯賽大,有人帶一個盲人來,求耶穌摸他。 23耶穌拉着盲人的手,領他到村外,就吐唾沫在他眼睛上,為他按手,問他:「你看見甚麼?」 24他抬頭一看,說:「我看見人,他們好像樹木,並且行走。」 25隨後耶穌又按手在他眼睛上,他定睛一看,就復原了,樣樣都看得清楚了。 26耶穌打發他回家,說:「連這村子你也不要進去。」

彼得認耶穌為基督

(太16.13-20;路9.18-21)

27耶穌和門徒出去,往凱撒利亞‧腓立比附近的村莊去。在路上,他問門徒:「人們說我是誰?」 28他們對他說:「是施洗的約翰;有人說是以利亞;又有人說是先知中的一位。」 29他又問他們:「你們說我是誰?」彼得回答他:「你是基督。」 30於是耶穌切切地囑咐他們不可對任何人說起他。

耶穌預言受難和復活

(太16.21-28;路9.22-27)

31從此,他教導他們說:「人子必須受許多的苦,被長老、祭司長和文士棄絕,並且被殺,三天後復活。」 32耶穌明白地說了這話,彼得就拉着他,責備他。 33耶穌轉過來看着門徒,斥責彼得說:「撒但,退到我後邊去!因為你不體會上帝的心意,而是體會人的意思。」 34於是他叫眾人和門徒來,對他們說:「若有人要跟從我,就當捨己,背起自己的十字架來跟從我。 35因為凡要救自己生命的,必喪失生命;凡為我和福音喪失生命的,必救自己的生命。 36人就是賺得全世界,賠上自己的生命,有甚麼益處呢? 37人還能拿甚麼換生命呢? 38凡在這淫亂罪惡的世代,把我和我的道當作可恥的,人子在他父的榮耀裏與聖天使一同來臨的時候,也要把那人當作可恥的。」