5
1 Hỡi em gái ta, tân phụ ta ơi, ta đã vào trong vườn ta rồi!
Ta có hái một dược và hương liệu ta,
Ăn tàng mật ong với mật ong ta,
Uống rượu với sữa ta.
Hỡi các bạn, hãy ăn; hỡi các ái hữu, khá uống cho nhiều!
2 Tôi ngủ nhưng lòng tôi tỉnh thức.
Ấy là tiếng của lương nhân tôi gõ cửa, mà rằng:
Hỡi em gái ta, bạn tình ta, chim bồ câu ta, kẻ toàn hảo của ta ơi, hãy mở cửa cho ta!
Vì đầu ta đầy sương móc,
Lọn tóc ta thấm giọt ban đêm. ---
3 Tôi đã cởi áo ngoài rồi, làm sao mặc nó lại? ---
Tôi đã rửa chân rồi, lẽ nào làm lấm lại? ---
4 Lương nhân tôi thò tay vào lỗ cửa,
Lòng dạ tôi cảm động vì cớ người.
5 Tôi bèn chỗi dậy đặng mở cửa cho lương nhân tôi;
Tay tôi nhỏ giọt một dược,
Và ngón tay tôi chảy một dược ròng trên nạm chốt cửa.
6 Tôi mở cửa cho lương nhân tôi,
Nhưng người đã lánh đi khỏi rồi.
Đương khi người nói lòng tôi mất vía.
Tôi tìm kiếm người, nhưng không gặp;
Tôi gọi người, song người chẳng đáp.
7 Kẻ canh tuần quanh thành gặp tôi,
Đánh tôi, và làm tôi bị thương;
Các kẻ canh giữ vách thành cất lấy lúp khỏi tôi.
8 Hỡi các con gái Giê-ru-sa-lem, ta ép nài các ngươi,
Nếu gặp lương nhân ta, khá nói với người rằng
Ta có bịnh vì ái tình.
9 Hỡi người xinh đẹp hơn hết trong các người nữ, lương nhân của chị có gì hơn lương nhân khác?
Lương nhân của chị có gì hơn lương nhân khác?
Mà chị ép nài chúng tôi dường ấy?
10 Lương nhân tôi trắng và đỏ,
Đệ nhứt trong muôn người.
11 Đầu người bằng vàng thật ròng;
Lọn tóc người quăn, và đen như quạ.
12 Mắt người như chim bồ câu gần suối nước,
Tắm sạch trong sữa, được nhận khảm kỹ càng.
13 Gò má người như vuông đất hương hoa,
Tợ khóm cỏ thơm ngát;
Môi người tỉ như hoa huệ ướm chảy một dược ròng.
14 Tay người như ống tròn vàng có nhận huỳnh ngọc:
Thân mình người khác nào ngà bóng láng cẩn ngọc xanh.
15 Hai chân người giống trụ cẩm thạch trắng,
Để trên táng vàng ròng;
Tướng mạo người tợ như núi Li-ban, xinh tốt như cây hương nam,
16 Miệng người rất êm dịu;
Thật, toàn thể cách người đáng yêu đương.
Hỡi các con gái Giê-ru-sa-lem, lương nhân tôi như vậy,
Bạn tình tôi dường ấy!
5
1Này cô 'tân phụ thế gia,'
Anh về chốn cũ, viếng qua vườn mình,
Nhũ hương cùng xạ lan tinh⚓
Anh thu lượm cả, trữ tình ướp hương.
Lại ngồi thưởng thức tàng ong,
Rượu nho với sữa, thỏa lòng khát khao.
Mời đoàn thân hữu bước vào!
Ăn mừng trước cảnh đồng bào kết liên!⚓
2Chập chờn giấc ngủ cô miên,
Giật mình nghe gõ bên hiên cửa ngoài,
Tiếng người yêu gọi: Em ơi!
Hỡi em yêu dấu, hỡi người tình chung,
Xin em mau mở cửa phòng,
Cả người ướt đẫm vì sương ngập trời!
3Nhưng em cất tiếng trả lời:
Áo bông em cởi cất rồi trong rương,
Bây giờ mặc lại mất công,
Chân em cũng đã rửa xong sạch ngần
Lẽ nào lại chịu lấm chân?
4Thò tay anh cố đẩy dần chiếc then,
Lòng em cảm động vô biên,
5Không lần lữa nữa, em liền dậy ngay;
Nhựa thơm nhỏ giọt bàn tay,
Đưa tay em kéo then gài qua bên
6Mở tung cửa rước anh lên,
Nhưng anh quay mặt bước êm xa dần!
Người bủn rủn, dạ bất an,
Vì em đã thiếu ân cần đón anh,
Khi anh cất tiếng xưng danh.
Đuổi theo anh, suối mắt xanh tuôn tràn!
Em gọi mãi, chẳng âm vang,
Em tìm không được, buồn dâng ngập lòng!
7Canh khuya thân gái dặm trường,
Lính tuần đánh đập chẳng nương tay mình,
Mang thương tích khắp thân hình,
Xiêm y tơi tả, chữ trinh giữ gìn.
8Các chị là gái đế kinh,
Em van các chị, thương tình giúp nhau,
Dù cho chàng ở nơi đâu,
Nhắn giùm: em bệnh tương tư vì chàng.
9Này nàng quốc sắc thiên hương,
Tình nhân cô liệu có hơn gì người?
10Người yêu tôi thật khác đời
Hồng hào, cao ráo, thân mười phần xinh
Nhân gian ai đẹp bằng mình?
Chàng là lực sĩ thân hình đối cân.
11Đầu trông như bức tượng thần
Tóc huyền óng mượt rủ quanh trán đồng
12Mắt xinh như ngọc thủy thương,
Gắn trên gương mặt đế vương oai hùng
13Hai bên gò má ửng hồng
Miệng như hoa huệ nở trong hương trời.
14Bàn tay như đúc vàng thoi
Toàn thân ai bọc ngà voi trắng ngần
15Đôi chân cẩm thạch dát vàng,
Như cây hương bách trên ngàn Ly-ba
16Môi anh ngọt quá mật hoa,
Con người đức hạnh tài ba vẹn toàn.