8

1 Ồ! Chớ chi chàng làm anh em tôi,
 Kẻ đã bú mớm vú của mẹ tôi!
 Nếu tôi gặp chàng ở ngoài,
 Ắt tôi sẽ hôn chàng, không ai khinh bỉ tôi được.
2 Tôi sẽ dẫn chàng vào nhà mẹ tôi!
 Tại đó chàng sẽ dạy dỗ tôi;
 Tôi sẽ cho chàng uống rượu thơm,
 Nước ngọt của trái thạch lựu tôi.
3 Tay tả người sẽ kê dưới đầu tôi,
 Còn tay hữu người ôm lấy tôi.
4 Hỡi các con gái Giê-ru-sa-lem, ta ép nài các ngươi,
 Chớ kinh động, chớ làm tỉnh thức ái tình ta
 Cho đến khi nó muốn.

5 Người nữ nầy là ai, từ đồng vắng đi lên,
 Nương dựa lương nhân của nàng?

  
 Ta đã đánh thức mình tại dưới cây bình bát:
 Ở đó mẹ bị đau đớn mà sanh mình ra,
 Ở đó người mà đã sanh đẻ mình bị cơn lao khổ.

6 Hãy để tôi như một cái ấn nơi lòng chàng,
 Như một cái ấn trên cánh tay chàng;
 Vì ái tình mạnh như sự chết,
 Lòng ghen hung dữ như Âm phủ;
 Sự nóng nó là sự nóng của lửa,
 Thật một ngọn lửa của Đức Giê-hô-va.
7 Nước nhiều không tưới tắt được ái tình,
 Các sông chẳng nhận chìm nó được;
 Nếu người nào đem hết tài sản nhà mình,
 Đặng mua lấy ái tình,
 Ắt người ta sẽ khinh dể nó đến điều.

8 Chúng tôi có một em gái nhỏ, chưa có nương long.
 Phải làm gì cho em gái chúng tôi,
 Trong ngày người ta hỏi nó?

9 Nếu nó là một vách thành,
 Chúng tôi sẽ xây tháp bạc trên nó;
 Nếu nó là một cái cửa,
 Chúng tôi sẽ đóng bít lại bằng ván hương nam.
10 Tôi là một tường thành,
 Hai nương long tôi như những ngọn tháp;
 Bấy giờ tôi ở trước mắt người như kẻ đã được bình an.
11 Sa-lô-môn có một vườn nho tại Ba-anh-Ha-môn:
 Người giao vườn ấy cho kẻ canh giữ,
 Mỗi người ấy phải đem nộp một ngàn miếng bạc về hoa lợi nó.
12 Vườn nho của tôi ở trước mặt tôi.
 Hỡi Sa-lô-môn, một ngàn miếng bạc sẽ về phần ông,
 Còn hai trăm về những kẻ giữ hoa lợi nó.

13 Hỡi kẻ ở trong vườn, các bạn đều lắng tai nghe tiếng nàng!
 Xin hãy cho ta nghe tiếng nàng!

14 Hỡi lương nhân tôi, hãy vội đến,
 Khá giống như con hoàng dương hay là như con nai con
 Ở trên các núi thuốc thơm.

8

  1Oh, that you were like my brother,
   Who nursed at my mother’s breasts!
   If I should find you outside,
   I would kiss you;
   I would not be despised.
   2I would lead you and bring you
   Into the house of my mother,
   She who used to instruct me.
   I would cause you to drink of spiced wine,
   Of the juice of my pomegranate.

(To the Daughters of Jerusalem)

  3His left hand is under my head,
   And his right hand embraces me.
   4I charge you, O daughters of Jerusalem,
   Do not stir up nor awaken love
   Until it pleases.

Love Renewed in Lebanon

A Relative

  5Who is this coming up from the wilderness,
   Leaning upon her beloved?
  I awakened you under the apple tree.
   There your mother brought you forth;
   There she who bore you brought you forth.

The Shulamite to Her Beloved

  6Set me as a seal upon your heart,
   As a seal upon your arm;
   For love is as strong as death,
   Jealousy as cruel as the grave;
   Its flames are flames of fire,
   A most vehement flame.
  7Many waters cannot quench love,
   Nor can the floods drown it.
   If a man would give for love
   All the wealth of his house,
   It would be utterly despised.

The Shulamite’s Brothers

  8We have a little sister,
   And she has no breasts.
   What shall we do for our sister
   In the day when she is spoken for?
   9If she is a wall,
   We will build upon her
   A battlement of silver;
   And if she is a door,
   We will enclose her
   With boards of cedar.

The Shulamite

  10I am a wall,
   And my breasts like towers;
   Then I became in his eyes
   As one who found peace.
   11Solomon had a vineyard at Baal Hamon;
   He leased the vineyard to keepers;
   Everyone was to bring for its fruit
   A thousand silver coins.

(To Solomon)

  12My own vineyard is before me.
   You, O Solomon, may have a thousand,
   And those who tend its fruit two hundred.

The Beloved

  13You who dwell in the gardens,
   The companions listen for your voice—
   Let me hear it!

The Shulamite

  14Make haste, my beloved,
   And be like a gazelle
   Or a young stag
   On the mountains of spices.