17

Tiên tri Ê-li tại khe Kê-rít và ở nhà người đàn bà góa Sa-rép-ta

1 Ê-li ở Thi-sê-be, là một người trong bọn đã sang ngụ Ga-la-át, nói với A-háp rằng: Ta đứng trước mặt Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên hằng sống mà thề rằng: Mấy năm về sau đây, nếu ta chẳng nói, chắc sẽ không có sương, cũng không có mưa. 2 Đoạn có lời của Đức Giê-hô-va phán dạy người rằng: 3 Hãy đi khỏi đây, qua phía đông, và ẩn ngươi bên khe Kê-rít, đối ngang Giô-đanh. 4 Ngươi sẽ uống nước của khe, và ta đã truyền cho chim quạ nuôi ngươi tại đó. 5 Vậy, Ê-li đi, vâng theo lời của Đức Giê-hô-va, và đến ở nơi mé khe Kê-rít đối ngang Giô-đanh. 6 Buổi mai và buổi chiều chim quạ đem bánh và thịt cho người; và người uống nước khe. 7 Nhưng trong ít lâu, thì khe bị khô, vì trong xứ không có mưa.
8 Bấy giờ, có lời của Đức Giê-hô-va phán dạy Ê-li rằng: 9 Hãy chỗi dậy, đi đến Sa-rép-ta, thành thuộc về Si-đôn, và ở tại đó; kìa, ta đã truyền cho một người góa bụa ở thành ấy lo nuôi ngươi. 10 Vậy, người đứng dậy đi đến Sa-rép-ta. Khi đến cửa thành, người thấy một người đàn bà góa lượm củi, bèn kêu mà nói rằng: Ta xin ngươi hãy đi múc một chút nước trong bình để cho ta uống. 11 Nàng bèn đi múc nước. Nhưng người kêu lại và nói với nàng rằng: Cũng hãy đem trong tay ngươi cho ta một miếng bánh nữa. 12 Nàng đáp: Tôi chỉ mạng sống của Giê-hô-va Đức Chúa Trời của ông mà thề, tôi không có bánh, chỉ có một nắm bột trong vò và một chút dầu trong bình; nầy tôi lượm hai khúc củi, đoạn về nấu dọn cho tôi và con trai tôi; khi ăn rồi, chúng tôi sẽ chết. 13 Nhưng Ê-li tiếp rằng: Chớ sợ chi, hãy trở về làm y như ngươi đã nói; song trước hãy dùng bột ấy làm cho ta một cái bánh nhỏ, rồi đem ra cho ta; kế sau ngươi sẽ làm cho ngươi và cho con trai ngươi. 14 Vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên phán như vầy: Bột sẽ không hết trong vò, và dầu sẽ không thiếu trong bình, cho đến ngày Đức Giê-hô-va giáng mưa xuống đất. 15 Vậy, nàng đi và làm theo điều Ê-li nói. Nàng và nhà nàng, luôn với Ê-li ăn trong lâu ngày. 16 Bột chẳng hết trong vò, dầu không thiếu trong bình, y như lời Đức Giê-hô-va đã cậy miệng Ê-li mà phán ra.
17 Sau một ít lâu, con trai của người đàn bà, tức là chủ nhà, bị đau; bịnh rất nặng đến đỗi trong mình nó chẳng còn hơi thở. 18 Người đàn bà bèn nói với Ê-li rằng: Hỡi người của Đức Chúa Trời, tôi với ông có việc chi chăng? Có phải ông đến nhà tôi đặng nhắc lại những tội lỗi tôi và giết con tôi chăng? 19 Người đáp với nàng rằng: Hãy giao con nàng cho ta. Người bồng nó khỏi tay mẹ nó, đem lên phòng cao, chỗ người ở, và để nó nằm trên giường mình. 20 Đoạn, người kêu cầu cùng Đức Giê-hô-va mà rằng: Giê-hô-va Đức Chúa Trời tôi ôi! Cớ sao Ngài giáng tai họa trên người đàn bà góa nầy, nhà nàng là nơi tôi trú ngụ, mà giết con trai người đi? 21 Người nằm ấp trên mình con trẻ ba lần, lại kêu cầu cùng Đức Giê-hô-va nữa mà rằng: Ôi Giê-hô-va Đức Chúa Trời tôi! Xin Chúa khiến linh hồn của đứa trẻ nầy trở lại trong mình nó. 22 Đức Giê-hô-va nhậm lời của Ê-li; linh hồn của đứa trẻ trở lại trong mình nó, và nó sống lại. 23 Ê-li bồng đứa trẻ, đi xuống lầu, vào trong nhà dưới, giao cho mẹ nó mà nói rằng: Hãy xem, con nàng sống. 24 Nàng bèn nói cùng Ê-li rằng: Bây giờ tôi nhìn biết ông là một người của Đức Chúa Trời, và lời phán của Đức Giê-hô-va ở trong miệng ông là thật.

17

Elijah Proclaims a Drought

1And Elijah the Tishbite, of the inhabitants of Gilead, said to Ahab, As the Lord God of Israel lives, before whom I stand, there shall not be dew nor rain these years, except at my word.”
2Then the word of the Lord came to him, saying, 3“Get away from here and turn eastward, and hide by the Brook Cherith, which flows into the Jordan. 4And it will be that you shall drink from the brook, and I have commanded the ravens to feed you there.”
5So he went and did according to the word of the Lord, for he went and stayed by the Brook Cherith, which flows into the Jordan. 6The ravens brought him bread and meat in the morning, and bread and meat in the evening; and he drank from the brook. 7And it happened after a while that the brook dried up, because there had been no rain in the land.

Elijah and the Widow

8Then the word of the Lord came to him, saying, 9“Arise, go to Zarephath, which belongs to Sidon, and dwell there. See, I have commanded a widow there to provide for you.” 10So he arose and went to Zarephath. And when he came to the gate of the city, indeed a widow was there gathering sticks. And he called to her and said, “Please bring me a little water in a cup, that I may drink.” 11And as she was going to get it, he called to her and said, “Please bring me a morsel of bread in your hand.”
12So she said, “As the Lord your God lives, I do not have bread, only a handful of flour in a bin, and a little oil in a jar; and see, I am gathering a couple of sticks that I may go in and prepare it for myself and my son, that we may eat it, and die.”
13And Elijah said to her, “Do not fear; go and do as you have said, but make me a small cake from it first, and bring it to me; and afterward make some for yourself and your son. 14For thus says the Lord God of Israel: ‘The bin of flour shall not be used up, nor shall the jar of oil run dry, until the day the Lord sends rain on the earth.’ ”
15So she went away and did according to the word of Elijah; and she and he and her household ate for many days. 16The bin of flour was not used up, nor did the jar of oil run dry, according to the word of the Lord which He spoke by Elijah.

Elijah Revives the Widow’s Son

17Now it happened after these things that the son of the woman who owned the house became sick. And his sickness was so serious that there was no breath left in him. 18So she said to Elijah, “What have I to do with you, O man of God? Have you come to me to bring my sin to remembrance, and to kill my son?”
19And he said to her, “Give me your son.” So he took him out of her arms and carried him to the upper room where he was staying, and laid him on his own bed. 20Then he cried out to the Lord and said, “O Lord my God, have You also brought tragedy on the widow with whom I lodge, by killing her son?” 21And he stretched himself out on the child three times, and cried out to the Lord and said, “O Lord my God, I pray, let this child’s soul come back to him.” 22Then the Lord heard the voice of Elijah; and the soul of the child came back to him, and he revived.
23And Elijah took the child and brought him down from the upper room into the house, and gave him to his mother. And Elijah said, “See, your son lives!”
24Then the woman said to Elijah, “Now by this I know that you are a man of God, and that the word of the Lord in your mouth is the truth.”