21

Giô-ram cai trị. – Sự bất nhân của người. – Người bị hình phạt

1 Giô-sa-phát an giấc cùng tổ phụ mình, được chôn trong thành Đa-vít với tổ phụ người; Giô-ram con trai người, cai trị thế cho người. 2 Người có các em ruột, tức là những con trai Giô-sa-phát: A-xa-ria, Giê-hi-ên, Xa-cha-ri, A-xa-ria-u, Mi-ca-ên, và Sê-pha-tia; các người nầy đều là con trai của Giô-sa-phát, vua Y-sơ-ra-ên. 3 Vua cha có ban cho chúng nhiều của cải bằng bạc và vàng, những bửu vật với các thành vững bền trong xứ Giu-đa; nhưng người ban ngôi nước cho Giô-ram, bởi vì người là con trưởng. 4 Khi Giô-ram lên ngôi nước cha mình, làm cho mình mạnh mẽ, bèn lấy gươm giết các em mình và mấy người quan trưởng của Y-sơ-ra-ên.
5 Giô-ram được ba mươi hai tuổi, khi lên ngôi làm vua, và người cai trị tám năm tại Giê-ru-sa-lem. 6 Người đi trong con đường của các vua Y-sơ-ra-ên, theo điều nhà A-háp đã làm; vì người có cưới con gái A-háp làm vợ; người làm điều ác trước mặt Đức Giê-hô-va. 7 Nhưng, vì Đức Giê-hô-va đã lập giao ước với Đa-vít, bởi Ngài đã hứa rằng sẽ ban một ngọn đèn cho người và cho con cháu người đến đời đời, nên Ngài không muốn diệt nhà Đa-vít.
8 Trong đời Giô-ram, Ê-đôm phản nghịch cùng Giu-đa, và lập một vua cho mình. 9 Giô-ram với các quan tướng và các xe của mình, ban đêm chỗi dậy, kéo ra đánh Ê-đôm đã vây phủ mình và các quan cai xe. 10 Song Ê-đôm dấy nghịch, không phục dưới tay Giu-đa cho đến ngày nay. Cũng trong một lúc ấy, Líp-na phản nghịch, không phục dưới tay Giô-ram nữa, bởi vì người đã lìa bỏ Giê-hô-va Đức Chúa Trời của tổ phụ người.
11 Người cũng lập những nơi cao trong các núi Giu-đa, xui cho dân cư thành Giê-ru-sa-lem thông dâm, và khiến cho dân Giu-đa lầm lạc. 12 Đấng tiên tri Ê-li gởi thư cho Giô-ram, mà nói rằng: Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Đa-vít, tổ phụ ông, đã phán như vầy: Bởi ngươi không đi theo đường lối của Giô-sa-phát, cha ngươi, lại cũng chẳng đi theo con đường của A-sa, vua Giu-đa, 13 nhưng đã đi theo đường lối của các vua Y-sơ-ra-ên, xui cho người Giu-đa và dân cư thành Giê-ru-sa-lem thông dâm y như nhà A-háp đã làm vậy, và cũng đã giết các em ngươi về nhà cha của ngươi, là những người tốt hơn ngươi, 14 nầy Đức Giê-hô-va sẽ giáng họa lớn trên dân sự ngươi, trên con cái ngươi, trên các vợ ngươi, cùng trên các tài vật của ngươi; 15 còn chính mình ngươi sẽ bị bịnh trong gan ruột càng ngày càng nặng cho đến nỗi gan ruột tan rớt ra.
16 Vả lại, Đức Giê-hô-va khêu lòng dân Phi-li-tin và dân A-rập ở gần bên dân Ê-thi-ô-bi, nghịch với Giô-ram; 17 chúng kéo lên hãm đánh Giu-đa, lấn vào trong cả xứ, đoạt lấy các tài vật thấy trong cung điện vua, và bắt các vương tử cùng hậu phi của người đi làm phu tù, đến nỗi trừ ra Giô-a-cha con trai út người, thì chẳng còn sót lại cho người một con trai nào hết.
18 Sau các việc ấy, Đức Giê-hô-va hành hại người, khiến cho bị bịnh bất trị trong ruột. 19 Ngày qua tháng lụn, xảy cuối năm thứ nhì, thì ruột gan Giô-ram vì bịnh tan rớt ra, và người chết cách đau đớn dữ tợn; dân sự không xông thuốc thơm cho người như đã xông cho tổ phụ người. 20 Khi người lên ngôi, thì tuổi được ba mươi hai, và người cai trị tám năm tại Giê-ru-sa-lem; người qua đời chẳng ai tiếc người; người ta chôn người trong thành Đa-vít, song chẳng phải tại mồ các vua.

21

Jehoram Reigns in Judah

1And Jehoshaphat rested with his fathers, and was buried with his fathers in the City of David. Then Jehoram his son reigned in his place. 2He had brothers, the sons of Jehoshaphat: Azariah, Jehiel, Zechariah, Azaryahu, Michael, and Shephatiah; all these were the sons of Jehoshaphat king of Israel. 3Their father gave them great gifts of silver and gold and precious things, with fortified cities in Judah; but he gave the kingdom to Jehoram, because he was the firstborn.
4Now when Jehoram was established over the kingdom of his father, he strengthened himself and killed all his brothers with the sword, and also others of the princes of Israel.
5Jehoram was thirty-two years old when he became king, and he reigned eight years in Jerusalem. 6And he walked in the way of the kings of Israel, just as the house of Ahab had done, for he had the daughter of Ahab as a wife; and he did evil in the sight of the Lord. 7Yet the Lord would not destroy the house of David, because of the covenant that He had made with David, and since He had promised to give a lamp to him and to his sons forever.
8In his days Edom revolted against Judah’s authority, and made a king over themselves. 9So Jehoram went out with his officers, and all his chariots with him. And he rose by night and attacked the Edomites who had surrounded him and the captains of the chariots. 10Thus Edom has been in revolt against Judah’s authority to this day. At that time Libnah revolted against his rule, because he had forsaken the Lord God of his fathers. 11Moreover he made high places in the mountains of Judah, and caused the inhabitants of Jerusalem to commit harlotry, and led Judah astray.
12And a letter came to him from Elijah the prophet, saying,
  Thus says the Lord God of your father David:
   Because you have not walked in the ways of Jehoshaphat your father, or in the ways of Asa king of Judah,
   13but have walked in the way of the kings of Israel, and have made Judah and the inhabitants of Jerusalem to play the harlot like the harlotry of the house of Ahab, and also have killed your brothers, those of your father’s household, who were better than yourself,    14behold, the Lord will strike your people with a serious affliction—your children, your wives, and all your possessions;    15and you will become very sick with a disease of your intestines, until your intestines come out by reason of the sickness, day by day.
16Moreover the Lordstirred up against Jehoram the spirit of the Philistines and the Arabians who were near the Ethiopians. 17And they came up into Judah and invaded it, and carried away all the possessions that were found in the king’s house, and also his sons and his wives, so that there was not a son left to him except Jehoahaz, the youngest of his sons.
18After all this the Lord struck him in his intestines with an incurable disease. 19Then it happened in the course of time, after the end of two years, that his intestines came out because of his sickness; so he died in severe pain. And his people made no burning for him, like the burning for his fathers.
20He was thirty-two years old when he became king. He reigned in Jerusalem eight years and, to no one’s sorrow, departed. However they buried him in the City of David, but not in the tombs of the kings.