16

Lời tiên tri nghịch cùng Mô-áp

1 Hãy gởi chiên con phải dâng cho quan cai trị đất nầy, từ Sê-la sang đồng vắng, đến núi của con gái Si-ôn. 2 Các con gái Mô-áp tại bến đò Ạt-nôn sẽ giống như chim bay tán loạn, và như một lứa chim con bị quăng ra ngoài ổ.
3 Ngươi hãy lập mưu, hãy làm sự công bình, đang lúc giữa trưa hãy phủ bóng ngươi như ban đêm; hãy che giấu kẻ bị đuổi; chớ bới móc kẻ trốn tránh! 4 Hãy cho phép những kẻ bị đuổi của ta trú ngụ nơi ngươi! Hãy làm nơi ẩn náu cho Mô-áp khỏi mặt kẻ tàn hại! Vì kẻ cướp giựt đã mất, sự tàn hại đã hết, kẻ giày đạp đã bị diệt khỏi đất nầy. 5 Ấy vậy, ngôi sẽ bởi sự nhân từ mà bền lập; và trong trại Đa-vít sẽ có một Đấng lấy lẽ thật ngồi lên, sẽ đoán xét, sẽ tìm sự ngay thẳng, và vội vàng làm sự công bình.
6 Chúng ta có nghe sự kiêu ngạo của Mô-áp, nó kiêu ngạo lắm, cũng nghe nó xấc xược, kiêu căng, giận dữ; sự khoe khoang của nó là vô ích. 7 Vậy nên Mô-áp sẽ than khóc vì Mô-áp, ai nấy đều than khóc; các ngươi hãy khóc, hãy thở than vì sự mất bánh trái nho của Kiệt-Ha-rê-sết! 8 Vì ruộng nương của Hết-bôn và cây nho của Síp-ma đều mòn mỏi; ngày trước nó dàn ra tới Gia-ê-xe, lan ra tới đồng vắng, chồi tượt đâm ra tới bên kia biển, mà bây giờ vua chúa các nước đã bẻ gãy nhánh tốt.
9 Vậy nên ta vì cây nho của Síp-ma mà khóc lóc như Gia-ê-xe. Hỡi Hết-bôn, hỡi Ê-lê-a-lê, ta sẽ tưới nước mắt ta trên các ngươi; vì đương lúc trái mùa hạ và mùa gặt thì có tiếng reo của giặc xảy đến. 10 Sự vui mừng hớn hở đã cất khỏi ruộng tốt; trong vườn nho chẳng còn hò hát, reo vui, kẻ đạp rượu chẳng còn đạp trong thùng; ta đã làm dứt tiếng reo vui. 11 Cho nên lòng ta vì Mô-áp kêu vang như đàn cầm, ruột ta vì Kiệt-Hê-re cũng vậy. 12 Ví dầu Mô-áp chịu mệt nhọc đặng đi đến nơi cao, dầu vào trong nơi thánh mình để cầu nguyện, cũng chẳng được nhậm!
13 Ấy là lời mà xưa kia Đức Giê-hô-va đã phán về Mô-áp. 14 Bây giờ thì Đức Giê-hô-va phán như vầy: Trong ba năm, kể như năm kẻ ở mướn, sự vinh hiển của Mô-áp với cả đoàn dân đông của nó sẽ bị khinh hèn; và số còn sót lại sẽ ít lắm, không kể ra gì.

16

Moab Destroyed

  1Send the lamb to the ruler of the land,
   From Sela to the wilderness,
   To the mount of the daughter of Zion.
   2For it shall be as a wandering bird thrown out of the nest;
   So shall be the daughters of Moab at the fords of the Arnon.
   3“Take counsel, execute judgment;
   Make your shadow like the night in the middle of the day;
   Hide the outcasts,
   Do not betray him who escapes.
   4Let My outcasts dwell with you, O Moab;
   Be a shelter to them from the face of the spoiler.
   For the extortioner is at an end,
   Devastation ceases,
   The oppressors are consumed out of the land.
   5In mercy the throne will be established;
   And One will sit on it in truth, in the tabernacle of David,
   Judging and seeking justice and hastening righteousness.”
  6We have heard of the pride of Moab—
   He is very proud—
   Of his haughtiness and his pride and his wrath;
   But his lies shall not be so.
   7Therefore Moab shall wail for Moab;
   Everyone shall wail.
   For the foundations of Kir Hareseth you shall mourn;
   Surely they are stricken.
   8For the fields of Heshbon languish,
   Andthe vine of Sibmah;
   The lords of the nations have broken down its choice plants,
   Which have reached to Jazer
   And wandered through the wilderness.
   Her branches are stretched out,
   They are gone over the sea.
   9Therefore I will bewail the vine of Sibmah,
   With the weeping of Jazer;
   I will drench you with my tears,
   O Heshbon and Elealeh;
   For battle cries have fallen
   Over your summer fruits and your harvest.
  10Gladness is taken away,
   And joy from the plentiful field;
   In the vineyards there will be no singing,
   Nor will there be shouting;
   No treaders will tread out wine in the presses;
   I have made their shouting cease.
   11Therefore my heart shall resound like a harp for Moab,
   And my inner being for Kir Heres.
  12And it shall come to pass,
   When it is seen that Moab is weary on the high place,
   That he will come to his sanctuary to pray;
   But he will not prevail.
13This is the word which the Lord has spoken concerning Moab since that time. 14But now the Lord has spoken, saying, “Within three years, as the years of a hired man, the glory of Moab will be despised with all that great multitude, and the remnant will be very small and feeble.”