16

Lời tiên tri nghịch cùng Mô-áp

1 Hãy gởi chiên con phải dâng cho quan cai trị đất nầy, từ Sê-la sang đồng vắng, đến núi của con gái Si-ôn. 2 Các con gái Mô-áp tại bến đò Ạt-nôn sẽ giống như chim bay tán loạn, và như một lứa chim con bị quăng ra ngoài ổ.
3 Ngươi hãy lập mưu, hãy làm sự công bình, đang lúc giữa trưa hãy phủ bóng ngươi như ban đêm; hãy che giấu kẻ bị đuổi; chớ bới móc kẻ trốn tránh! 4 Hãy cho phép những kẻ bị đuổi của ta trú ngụ nơi ngươi! Hãy làm nơi ẩn náu cho Mô-áp khỏi mặt kẻ tàn hại! Vì kẻ cướp giựt đã mất, sự tàn hại đã hết, kẻ giày đạp đã bị diệt khỏi đất nầy. 5 Ấy vậy, ngôi sẽ bởi sự nhân từ mà bền lập; và trong trại Đa-vít sẽ có một Đấng lấy lẽ thật ngồi lên, sẽ đoán xét, sẽ tìm sự ngay thẳng, và vội vàng làm sự công bình.
6 Chúng ta có nghe sự kiêu ngạo của Mô-áp, nó kiêu ngạo lắm, cũng nghe nó xấc xược, kiêu căng, giận dữ; sự khoe khoang của nó là vô ích. 7 Vậy nên Mô-áp sẽ than khóc vì Mô-áp, ai nấy đều than khóc; các ngươi hãy khóc, hãy thở than vì sự mất bánh trái nho của Kiệt-Ha-rê-sết! 8 Vì ruộng nương của Hết-bôn và cây nho của Síp-ma đều mòn mỏi; ngày trước nó dàn ra tới Gia-ê-xe, lan ra tới đồng vắng, chồi tượt đâm ra tới bên kia biển, mà bây giờ vua chúa các nước đã bẻ gãy nhánh tốt.
9 Vậy nên ta vì cây nho của Síp-ma mà khóc lóc như Gia-ê-xe. Hỡi Hết-bôn, hỡi Ê-lê-a-lê, ta sẽ tưới nước mắt ta trên các ngươi; vì đương lúc trái mùa hạ và mùa gặt thì có tiếng reo của giặc xảy đến. 10 Sự vui mừng hớn hở đã cất khỏi ruộng tốt; trong vườn nho chẳng còn hò hát, reo vui, kẻ đạp rượu chẳng còn đạp trong thùng; ta đã làm dứt tiếng reo vui. 11 Cho nên lòng ta vì Mô-áp kêu vang như đàn cầm, ruột ta vì Kiệt-Hê-re cũng vậy. 12 Ví dầu Mô-áp chịu mệt nhọc đặng đi đến nơi cao, dầu vào trong nơi thánh mình để cầu nguyện, cũng chẳng được nhậm!
13 Ấy là lời mà xưa kia Đức Giê-hô-va đã phán về Mô-áp. 14 Bây giờ thì Đức Giê-hô-va phán như vầy: Trong ba năm, kể như năm kẻ ở mướn, sự vinh hiển của Mô-áp với cả đoàn dân đông của nó sẽ bị khinh hèn; và số còn sót lại sẽ ít lắm, không kể ra gì.

16

1Dân tỵ nạn Mô-áp ở Sê-la gửi cống vật đến vua Giu-đa để xin kết ước liên minh. 2Phụ nữ Mô-áp xúm xít xào xáo quanh các bến cạn trên sông Ạt-nôn như đàn chim vỡ tổ. 3Các sứ thần đi cống ở Giê-ru-sa-lem xin Giu-đa viện trợ và mách kế: "Xin cho chúng tôi ẩn náu. Xin che chở chúng tôi! Đừng nộp mạng chúng tôi cho quân thù. 4,5Hãy cho đám cùng dân chúng tôi cư ngụ! Thượng Đế sẽ thưởng công cho quý vị. Nếu quý vị cho dân tỵ nạn Mô-áp định cư, khi tai qua nạn khỏi, Thượng Đế sẽ lập vững ngai Đa-vít đến đời đời và Vua Công chính sẽ ngự trên ngai ấy!”
6Đây có phải là Mô-áp kiêu hùng từng nổi tiếng khắp nơi không? Gương mặt ngạo mạn, xấc láo của nó đã chìm trong tủi nhục. 7Vì thế toàn dân Mô-áp đều than khóc. Các ngươi sẽ thèm nhớ bánh trái nho ở Kiệt-ha-rê-sết nhưng bây giờ không còn nữa, 8Vì cánh đồng Hết-bôn cũng như vườn nho Síp-na đã khô cháy. Các tướng lãnh quân thù đã chặt phá các gốc nho. Tiền quân chúng đã tiến đến Gia-se, vượt qua sa mạc và chiếm đóng khắp miền duyên hải. 9Vì thế, Ta khóc than cho Gia-se và vườn nho Síp-na. Mắt Ta rơi lụy vì Hết-bôn, Ê-la-lê, không còn nghe tiếng hát con gặt và tiếng reo vui của người hái trái mùa hạ. 10Không còn những cuộc liên hoan mùa gặt, những tiếng hoan ca gánh lúa về kho, những ngày hát ví trên vườn nho, những đêm hội hè quanh máy ép nho làm rượu. Ta đã chấm dứt tiếng hát mừng của Mô-áp.
11Ta sẽ khóc dầm dề, quặn thắt vì Mô-áp. Ta sẽ đau thương, thảm sầu vì Kiệt-ha-rê-sết. 12Nhân dân Mô-áp khẩn khoản van xin các thần tượng dựng trên đỉnh các đồi núi nhưng không ai cứu giúp. Họ nài nỉ kêu cầu các thần tượng trong đền miễu nhưng chẳng được nhậm lời. 13,14Những lời này Chúa đã phán dạy từ lâu. Nhưng lần này, Chúa quả quyết, chỉ ba năm nữa, vinh quang của Mô-áp sẽ tiêu tan và nhân dân hùng cường đông đảo ấy chỉ còn lại một ít người bạc nhược.